Chương 448: Cửa địa quật
"Tôi càng hy vọng nhìn thấy thành tựu của các em trong tương lai, chứ không phải hiện tại!"
"Nhưng nếu một mực bảo vệ, một mực trốn tránh, thì không cách nào trở thành cường giả!"
"Nếu như có thể, tôi không hy vọng thấy thanh niên như các em xuất hiện trên chiến trường tại địa quật!"
"Nhưng hôm nay, địa quật tiến công mãnh liệt, các em là tinh anh, là võ giả, vậy các em cũng có nghĩa vụ và trách nhiệm đi vào địa quật!"
"Trách nhiệm... Nghĩa vụ... Có thể các em cảm thấy đây không phải là trách nhiệm, cũng không phải là nhiệm vụ của các em, các em đều còn trẻ như vậy, nhưng chúng ta là võ giả!"
"Nhớ kỹ, đã là võ giả, vậy đó chính là trách nhiệm cùng nghĩa vụ chúng ta!
Sáng uống sương sớm, chiều ngủ bên sông, đó là tiên, không phải là võ giả!
Hôm nay tôi tiễn các em, chờ đợi các em trở về!"
Câu cuối cùng, thầy hiệu trưởng già nói cực lớn tiếng, sống lưng còng còng cũng dựng thẳng tắp.
Sắc mặt Đường Phong nghiêm nghị, lớn tiếng nói: "Xuất phát!"
Tất cả các đạo sư ra tiễn, bao gồm ba vị Tông sư, lúc này đều thẳng lưng, tay phải đưa ngang ngực, hành lễ võ đạo cho mọi người!
Các sinh viên chỉ cảm thấy tâm tình xúc động, dồn dập đáp lễ, ngẩng đầu xoay người đuổi kịp Đường Phong, cùng đi ra ngoài.
...
Bên ngoài lễ đường, mọi người lần lượt lên xe.
Những người tiễn đưa như thầy hiệu trưởng già không đi theo, nhưng tầm mắt vẫn nhìn về phía mấy chiếc xe buýt, tâm tình phức tạp.
Một năm rồi lại một năm, một lần lại một lần!
Tiễn đưa, tạm biệt…
Có thể, cũng là vĩnh biệt!
Các thiên tài trẻ, chết trận nơi tha hương, hài cốt không còn, thế gian mấy người biết!
"Trời xanh sao lại bạc tình đến thế!"
Thầy hiệu trưởng già ngửa mặt lên trời than thở, Ma Võ thành lập được 60 năm, ông đã ở Ma Võ đợi 60 năm. 60 năm qua, biết bao gian khổ, sinh ly tử biệt, gặp quá nhiều!
Nhưng mỗi lần nhìn thấy thanh niên trẻ tuổi người trước ngã xuống, người sau tiến lên, chôn xương tha hương, ông lại không kiềm được, đau lòng không dứt.
"Thầy ơi, đây là số mệnh." Hoàng Cảnh nỉ non.
"Không, đây không phải số mệnh! Võ giả không tin số mệnh!" Thầy hiệu trưởng già bỗng nhiên bộc phát khí thế, thân hình đột nhiên cao lớn lên, tức giận nói: "Chỉ vì chúng ta quá yếu, không thể bình định địa quật, nên mới đưa hậu hoạn này cho đời sau!"
"Năm đó, lối vào địa quật còn rất ít, nếu như có thể bình định được, làm sao sẽ đến mức này!
"Ta đã quyết định, nếu thế cuộc lại chuyển biến xấu, mấy lão già chúng ta, lúc sắp chết, bình định một quật! Lối vào mới là mục tiêu rất thích hợp!"
"Hiệu trưởng!"
"Thầy!"
"..."
Mọi người tại đây kinh ngạc thốt lên, thời gian chờ lối vào mới xuất hiện, lâu thì một, hai năm, nhanh thì ba, năm tháng mà thôi!
"Từ hôm nay, hiệu phó Ngô quản lý Ma Võ, viện trưởng Hoàng nhậm chức hiệu phó kiêm viện trưởng Học viện Binh Khí, Đường Phong, Lý Trường Sinh nhậm chức viện phó Học viện Binh Khí.
"Hiệu trưởng!"
Thầy hiệu trưởng đứng thẳng lưng, đằng đằng sát khí nói: "Sống 80 năm, đủ rồi! Vốn là bệnh tật thương tích đầy người, bây giờ không chết cũng không sống thêm được mấy năm, giết một người tính một người!"
Mọi người không khỏi bị ảnh hưởng bởi bi tráng toát ra từ lão hiệu trưởng, Tông sư cấp tám, cũng được gọi là cường giả Kim Cương!
Thân thể kim cương bất hoại, sao lại có thể sống không được mấy năm như thầy ấy vừa nói cơ chứ.
Võ giả cấp tám, thân thể kim cương, bây giờ vẫn chưa có người nào sống hết tuổi thọ cực hạn. Bây giờ, vị Tông sư cấp tám lớn tuổi nhất đã hơn 130 tuổi, vẫn còn rất hiếu chiến!
Thầy hiệu trưởng chỉ vừa mới qua 80, nhưng thương tích vẫn luôn quấn trên người, cơ thể kim cương bất hoại gần như sắp tan vỡ rồi.
Tất cả những điều này đều bắt nguồn bởi các hành trình lên xuống địa quật trong nhiều năm qua.
Thầy hiệu trưởng không còn tự thuật nữa, ông nhìn về phía Hoàng Cảnh nói: "Em đi đi!"
Hoàng Cảnh khẽ gật đầu, than nhẹ một tiếng, chớp mắt rời đi, lần này, ông cũng phải vào địa quật, bảo vệ sinh viên.
Trăm vị võ giả cấp hai, cấp ba, một khi sinh viên năm tư tốt nghiệp, hơn nửa số sinh viên tinh anh đều thuộc nhóm này, một khi toàn quân bị diệt, Ma Võ sẽ trì trệ mất mấy năm.
...
Trên xe, tâm tình của mọi người vẫn đang xúc động.
Ba Đại tông sư, hơn mười vị đạo sư trung cấp tiễn bọn họ lên đường, hùng tráng biết bao!
Nhưng Đường Phong trầm mặc không nói.
Mãi đến khi xe chạy hơn 10 phút, bỗng nhiên dừng lại, Đường Phong lúc này mới trầm giọng nói: "Xuống xe, kiểm kê hành lý, đừng mang theo những vật vô dụng làm tăng tải trọng của mình."
Mọi người lục tục xuống xe. Vừa mới xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là hàng rào lưới thép điện, bên trong là cấm địa quân sự.
Ba bước một trạm năm bước một đồn, đâu đâu cũng có quân nhân cầm súng.
Nhìn phía sau lưới sắt, mọi người có thể thấy được xe tăng đậu khắp nơi, hầu như không chút kiêng kỵ hay cần phải giấu đi.
Pháo, hoả tiễn, cũng thoáng ẩn thoáng hiện bên trong đồn phòng ngự.
Mà đây, chỉ là lực lượng quân sự ngoài sáng.
Đường Phong không nói gì, dẫn mọi người đi về phía cửa chính.
Cửa chính phòng ngự cực kỳ nghiêm ngặt, Phương Bình cảm nhận được sự uy hiếp và áp lực, nội bộ cũng có súng ống, thậm chí đại pháo đang nhắm vào bọn họ.
Hơn nữa, ở ngoài cửa, có vài vị võ giả khí huyết cao đang cảnh giác nhìn mọi người, khí thế ác liệt, không thua kém cấp ba.
"Đường Phong, Ma Đô Võ Đại, Học viện Binh Khí, mang theo lớp huấn luyện đặc biệt của Ma Võ xin tiến vào địa quật!"
"Chứng minh thư, chuẩn vào lệnh!"
Người đang giao tiếp với Đường Phong là một vị võ gỉa trung cấp, trong mắt đám sinh viên như Phương Bình, khí huyết đối phương hùng hậu, quả thực không kém gì Đường Phong.
Đường Phong cẩn thận tỉ mỉ, lấy ra chứng minh thư của mình và văn kiện xin phép từ trường học có sự đồng ý của Quân đội.
Đối phương kiểm tra từng cái, sau đó gật đầu, ra hiệu cho Đường Phong tiến vào.
Chờ Đường Phong và mấy vị đạo sư tiến vào, đến phiên Phương Bình, vẫn cần trình chứng minh thư, thậm chí kiểm tra ba lô mang theo, các vị quân nhân chấp hành mệnh lệnh, cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra đối chiếu từng người.
Trong đội ngũ, Phó Xương Đỉnh hiếu kỳ nói: "Nghiêm ngặt vậy sao?"
Triệu Lỗi lạnh nhạt nói: "Không nên sao? Hẳn là phòng ngừa tà giáo trà trộn."
Hai người vừa nói xong, mấy người phía trước có vài thứ trực tiếp bị giữ lại.
"Không cần mang điện thoại di động theo, mang vào cũng không có tác dụng gì, các sản phẩm khoa học kỹ thuật cũng không cần đưa vào, tác dụng duy nhất chính là tăng cường thành quả thu hoạch của đối phương mà thôi.
Về đồ mặc, mang một bộ theo tắm thay là được, các em không phải đi nghỉ phép!
Về thực phẩm, chủ yếu dựa vào dược phẩm, hoặc ăn đồ sống, hoặc tự mua đá năng lượng phổ thông, vào địa quật có thể sử dụng cung cấp lửa."
Vị quân nhân trước đó nói chuyện với Đường Phong lúc này dặn dò vài câu.
Đến khi mọi người kiểm tra xong, quân nhân sắc mặt nghiêm nghị và các vị quân nhân khác cùng nhau hành quân lễ với đoàn người Phương Bình!
"Lần này đi, chiến đấu bảo vệ quốc gia, chiến đấu vì nhân loại, khải hoàn!"
"Khải hoàn!"
Tiếng gào mạnh mẽ âm vang, lại lần nữa khuấy động tâm tình mọi người.
Dõi theo nhóm Phương Bình tiến vào sâu bên trong căn cứ, các vị quân nhân này cũng không hạ tay xuống, đây chính là võ giả địa quật!
Bên ngoài chia võ giả thành võ giả khí huyết và võ giả thực chiến.
Mà bọn họ lại chia võ giả là võ giả bên ngoài và võ giả địa quật!
Giết vào địa quật, mới là anh hùng!
…
"Vẫn chưa vào địa quật, nh bỗng nhiên đã thấy trách nhiệm trọng đại, cảm giác cả người cũng khác nhau rồi."
"Đúng vậy, một đường đi tới, Tông sư tiễn đi, quân nhân hành lễ, làm tôi áp lực thật lớn…"
"Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn..." (1)
Câu chữ còn chưa đọc xong, người đang đọc liền bị mấy người đi trước đi sau đè ra đánh đá vài cái, đành phải im miệng.
Phương Bình không lên tiếng, tiếp tục đi theo đội ngũ về phía trước.
Dọc đường đi, bên trong căn cứ cũng được phòng thủ nghiêm ngặt, đâu đâu cũng có trạm gác, mọi người cầm súng, nhìn đâu cũng có võ giả, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài tiểu đội đi từ bên trong ra.
Những quân nhân này hoàn toàn khác với mấy người bình thường Phương Bình gặp được.
Sát khí nghiêm nghị!
Rất nhiều người trên người mang theo vết máu, có thể là mới từ trên chiến trường đi ra.
---
(1) Phong tiêu tiêu hề, dịch thủy hàn
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.
Lời chào tạm biệt của Kinh Kha khi từ biệt Cao Tiệm Ly đi hành thích Tần Thủy Hoàng.
Dịch nghĩa: Gió hiu hiu, Dịch thủy lạnh
Tráng sĩ một đi không về