Toàn Cầu Cao Võ

Chương 468: Đánh giết (2)

Chương 468: Đánh giết (2)
Giờ khắc này, võ giả cầm đao đã thật sự ngỏm củ tỏi rồi.
Cánh tay phải Phương Bình quơ lên đẩy đẩy một hồi, trực tiếp đánh đối phương văng ra xa mấy mét.
Mà nữ cung thủ cách đó không xa, lúc này sắc mặt trắng xám, khí huyết hầu như không còn, liên tiếp bạo phát 2 lần, lúc này, cô nàng cũng đã đến cực hạn, chạy cũng chạy không được.
Nhìn thấy Phương Bình không chết, trên gương mặt chỉ có một vệt máu đỏ tươi đang tuôn trào, đôi mắt nữ cung thủ lóe lên một tia tuyệt vọng.
Sau một khắc, hình như nữ cung thủ nghĩ tới điều gì, cô bỗng nhiên đưa tay sờ eo, thò tay vào trong túi vải đeo trên eo, cầm lấy một vật gì đó, đột nhiên phun ra mấy ngụm máu tươi lên vật đó… Chớp mắt, lực lượng tinh thần của Phương Bình cảm giác được hạt năng lượng tinh khiết đã biến thành một mớ hỗn tạp.
Phương Bình cũng ý thức được điều gì, cắn răng nói: "Tao giết mày!"
Cô gái này, vận dụng khí huyết lực lượng, ô nhiễm viên đá năng lượng tu luyện, khiến nó chuyển thành đá năng lượng có lượng tinh khiết thấp!
Đối phương biết rõ hẳn phải chết, ý nghĩ đầu tiên lại là phá huỷ đá năng lượng, mà không cho Phương Bình thu hoạch được.
Phương Bình tức giận, cầm đao mãnh liệt chém tới!
Nữ cung thủ nhếch miệng, nở nụ cười, nhưng không phản kích, mà đột nhiên đánh vào trái tim của mình, một tiếng vỡ vụn như pha lê vỡ truyền đến, nữ cung thủ chậm rãi ngã xuống đất.
Phương Bình cầm trường đao trong tay, cả người đều đầy vết máu, lúc này lại dừng tất cả động tác…
Đối phương tự đánh nát trái tim năng lượng của mình!
Năng lực cận chiến của nữ cung thủ cũng chỉ ở mức bình thường, lúc này đã tiêu hao hết khí huyết, không thể trốn đi đâu được, vào lúc này, đối phương phá hủy đá năng lượng, đánh nát trái tim của chính mình, quyết liệt cỡ nào!
Phương Bình nhìn gương mặt đối phương lúc sắp chết vẫn lộ ra vẻ trào phúng và chẳng đáng, bỗng nhiên cậu thấy hơi mờ mịt.
"Đây chính là chiến tranh sao?"
Phương Bình lẩm bẩm một tiếng, dù cho chết rồi, mày cũng đừng nghĩ mò được thứ gì tốt từ trên người tao?
Cũng giống thời chiến tranh, lúc binh sĩ tuyệt vọng sẽ đập phá vũ khí của mình, cho dù chết cũng quyết không cho kẻ địch thu được đồ vật gì khiến đối phương mạnh hơn.
Phương Bình không nói nữa, tê liệt ngã xuống đất, bắt đầu thở dốc.
Ba vị võ giả cấp bốn chết rồi, nhưng cậu cũng không dễ chịu gì, trên người đâu đâu cũng là vết thương... Quan trọng là, có thể bị phá tướng rồi.
Trên lỗ mũi truyền đến cơn đau từng trận: "Có lẽ mũi mình biến thành mũi chỉ thiên rồi…"
Phương Bình nỉ non một tiếng, lấy cái túi hành quân nhỏ trên người xuống, lấy ra viên Hồi Mệnh Đan trong đó, nuốt xuống. Nội phủ của cậu cũng bị thương rất nghiêm trọng, trước cậu vẫn gắng gượng, bây giờ không dùng không được rồi.
Dùng xong Hồi Mệnh Đan, Phương Bình lại uống thêm nước trị liệu, ngoại thương cũng dùng thuốc cao bôi lên.
Trong túi hành quân, dược phẩm cũng chỉ còn lại mấy viên thuốc trị liệu.
Lần này, cậu không mang theo quá nhiều thuốc, mấy viên Khí Huyết Đan hoàn toàn không mang theo, một viên Hồi Mệnh Đan cũng chỉ dùng để giữ mạng, không ngờ bây giờ phải dùng mất rồi.
Nghỉ ngơi một chốc, Phương Bình đứng dậy, đi tới trước người võ giả cầm đao, lục soát trên người đối phương chốc lát, gỡ xuống túi vải và huy chương bên ngực, lại cầm trường đao vào tay, sau đó lại đi qua chỗ vị nữ cung thủ kia, gỡ túi vải, huy chương và cung tên xuống.

Mấy phút sau.
Phương Bình thu dọn và kiểm tra hết thảy chiến lợi phẩm, lần này, cậu đánh giết ba vị võ giả cấp bốn, một vị võ giả cấp ba.
Lúc này, trong tay Phương Bình có 2 thanh vũ khí.
Một thanh trường đao nặng hơn 10kg, cường độ ngang ngửa hợp kim cấp D.
Một cây cung tinh xảo, đáng tiếc, cán cung làm bằng chất gỗ, nhưng rất kiên cố, không biết dùng gỗ gì.
12 mũi tên. Mũi tên được làm bằng kim loại, thân tiễn dùng gỗ, Phương Bình cũng không hiểu rõ cái này, cũng không phân biệt được đây là gỗ gì.
"Tổng cộng có 5 viên đá năng lượng phổ thông, đại khái nặng tầm 60g.
Đá năng lượng tu luyện, là loại có độ tinh khiết từ 90% trở lên, chỉ có 3 viên, khoảng gần 10g.
Cộng thêm vài phần lương khô…"
Phương Bình khóc không ra nước mắt, võ giả địa quật thật nghèo!
Đá năng lượng phổ thông cùng đá năng lượng tu luyện, tính gộp lại, giá cả đại khái chừng 10 triệu, có thể hơi hơi gật đầu chấp nhận.
Còn binh khí, bán thanh trường đao cùng lắm được 5 triệu là cao lắm rồi.
Còn cung tên, hiện tại khó mà phán đoán giá cả.
"Đúng rồi, mình còn ẩn giấu một thanh kiếm và trường thương, trường thương kia mới là vật đáng giá…"
Phương Bình nghĩ tới đây, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, liếc mắt nhìn võ giả cầm đao.
Võ giả trung cấp, trái tim đã bị năng lượng hóa, đó cũng là vật đáng giá.
Ánh mắt Phương Bình biến ảo khó lường, nữ cung thủ tự hủy trái tim của mình, còn võ giả cầm thương lúc trước, do sợ làm lỡ thời gian, lúc đó cậu cũng không cân nhắc điều này…
Nhưng hiện tại võ giả cầm đao đang ở trước mắt…
"Đây là chiến tranh! Tất cả nỗ lực nên dùng để tăng lên thực lực của mình mới đúng!"
Phương Bình cắn răng, mình nên thích ứng tất cả những thứ này!
Nếu như hôm nay mình là người nằm xuống, kết quả cũng chẳng tốt đẹp gì!

Mấy phút sau, Phương Bình nhét trái tim năng lượng hóa vào túi vải thu được từ trên người đối phương.
Do dự một chút, Phương Bình vung vẩy trường đao, đào một cái hố to trên mặt đất, chôn hai bộ thi thể vào.
Mặc kệ là vì muốn hủy thi diệt tích hay xuất phát từ những lý do khác, đều là võ giả, chết rồi, cũng nên có nơi chôn thây.
Đến lúc này, Phương Bình mới kiểm tra sự thay đổi của điểm tài phú.
Tài phú: 80.300.000
Khí huyết: 999 cal (999 cal)
Tinh thần: 539 hz (539 hz)
Tôi cốt: 177 đốt (90%), 29 đốt (30%)
"Tăng 16 triệu điểm tài phú..."
Phương Bình nhìn lướt qua, cũng nhẹ nhàng thở một hơi, bây giờ có lẽ đã an toàn rồi, nên những thứ đã thu được này trở thành chiến lợi phẩm của mình.
Nhưng mà vì để đánh giết 3 người này, trước sau cậu cũng đã tiêu hao gần 15 triệu điểm tài phú rồi.
Thu được những thứ này, chỉ có thể miễn cưỡng bổ sung lại phần đã tiêu hao.
Quan trọng vẫn là do mấy người này quá nghèo, võ giả cấp bốn mà nghèo!
Ba võ giả cấp bốn lại chỉ mang lại cho cậu nhiêu đó thu hoạch, không, còn phải thêm luôn một vị võ giả cấp ba.
"16 triệu, quá ít, hệ thống lại giảm giá của mình rồi."
Phương Bình bất đắc dĩ, đá năng lượng, vũ khí... Cộng thêm trái tim năng lượng... nếu như đúng giá, sao lại có thể chỉ có nhiêu đó được chứ?
Hệ thống lại giở thói xấu rồi, chỉ toàn tính thiếu, sẽ không bao giờ tính dư hay nịnh hót ký chủ một chút!
"Đi tìm nơi mình chôn trường thương và trường kiếm, hẳn là còn có thể tăng thêm một ít, không biết có thể tăng được lên hơn trăm triệu hay không!"
Nghĩ tới đây, Phương Bình vội vàng bắt đầu tìm kiếm nơi mình đã chôn bảo vật, thanh trường thương đó giá không rẻ đâu, hơi bị có giá đó.

Chạy loạn khắp nơi trong rừng, đầu óc Phương Bình lúc này khá choáng váng, chỉ có thể thông qua dấu vết chiến đấu để lần mò lại phương hướng. Cậu không có cách nào nhận biết phương hướng cụ thể, nhưng từ dấu vết chiến đấu có thể nhìn ra được, Phương Bình bắt đầu tìm kiếm dọc theo phương hướng này...
Hơn một giờ sau, Phương Bình cuối cùng cũng phát hiện được nơi mình đã đánh dấu!
Mà lúc này, trời đột nhiên sáng choang!
Phương Bình kém chút nữa mừng đến phát khóc, tìm được rồi, không làm mất là tốt lắm rồi!
Khi cầm lấy trường thương và trường kiếm vào tay, Phương Bình như vỡ òa trong vui sướng.
Đúng là thứ tốt a!
Trường thương cùng trường kiếm, lại chớp mắt tăng thêm 15 triệu điểm tài phú cho cậu!
"Tuyệt đối có thể so ngang ngửa với hợp kim cấp C!"
Phương Bình vui mừng khôn xiết, điểm tài phú, cũng đạt đến đỉnh cao mới, 95.300.000!
"Tổng cộng tăng 31 triệu điểm tài phú, nếu giá bán đi vượt qua 31 triệu, mình còn có thể lại tăng thêm điểm điểm tài phú."
Nhưng rất nhanh, Phương Bình lại hơi đau đầu, bốn món vũ khí ở trong tay, thêm vào vũ khí của chính mình là năm thanh, cái này khó mà mang theo.
Hơn nữa đưa mắt nhìn bốn phía... Ngoại trừ đại thụ thì vẫn là đại thụ, mình đang ở đâu?
Lúc này, Phương Bình hơi mờ mịt rồi.
Hiện tại trời đã sáng choang, nhưng treo lơ lửng giữa bầu trời, mặt trời to lớn ngay trên đỉnh đầu, Phương Bình không có cách nào dựa vào cái này để nhận biết phương hướng.
Cây cối nơi đây mọc lên cũng thẳng tắp một đường, không hề nghiêng đông ngả tây.
"Hướng mấy vị võ giả kia chạy trốn… rốt cuộc là đi ra ngoài, hay là đi về sào huyệt của bọn họ vậy nhỉ?"
Phương Bình cũng không biết có nên đi ra ngoài dọc theo phương hướng bọn họ chạy trốn hay không, lỡ như mấy người này định chạy về thành Thiên Môn thì sao?
Một khi lối ra ở bên ngoài thành Thiên Môn... Vậy Phương Bình chỉ có thể khóc.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất