Chương 467: Đánh giết
Mấy phút sau, Phương Bình lại lần nữa hiện thân, dùng đao ngăn cản hai người.
"Na á cổ tạp lý!"
Phương Bình làm mặt khiêu khích, hai người đối diện lại cực kỳ phẫn nộ, cảm giác như mình bị đùa giỡn!
"Tạp cổ!"
Võ giả cầm đao lúc này trên vai máu chảy ồ ạt, đó là bị Phương Bình chém trúng một đao, kém chút nữa đứt luôn cánh tay.
Giờ khắc này, võ giả cầm đao giở tính hung tàn, hoặc nên nói, ở địa quật, võ giả địa quật và võ giả nhân loại gặp nhau, vốn là không chết không thôi, trốn không thoát, chỉ có thể chém giết lẫn nhau.
Hắn ta cũng không tin một võ giả cấp ba hắn lại thật sự không giết chết được.
Khí huyết Phương Bình tuy mạnh, sức khôi phục đúng là kinh người, nhưng không có nghĩa không giết chết được, chỉ là lúc trước, ba đại võ giả cấp bốn lỡ xem thường cậu mới xuất hiện cục diện bị động như hiện nay.
Sau một khắc, trường đao trên tay hắn ánh lên ánh sáng đỏ ngòm, ánh đỏ này đỏ đến cực hạn, khiến khu vực tối tăm xung quanh cũng được rọi sáng!
Phương Bình thấy thế, không nói lời nào, quay đầu bỏ chạy!
Võ giả cấp bốn tung đại chiêu, cậu không ngăn được.
Mà ngay lúc Phương Bình xoay người bỏ chạy, nữ cung thủ bỗng nhiên động, một mũi tên dài, mang theo tia sáng chói mắt, phong tỏa con đường phía trước của Phương Bình!
Phía sau, cầm đao võ giả cũng nhanh chóng đuổi theo Phương Bình.
Mấy lần liều mạng, Phương Bình đều nửa đường chạy đi, thật cho rằng bọn họ không có chút chuẩn bị nào sao?
Phương Bình quyết định không cố gắng đón đỡ, rón rén mũi chân, nhảy bật lên, đạp lên thân cây đại thụ bên cạnh, tiếp tục chạy trốn.
Nhưng mà Phương Bình lần này hơi coi khinh võ giả cấp bốn, đặc biệt là võ giả cấp bốn sắp chết, cùng đường mạt lộ.
Võ giả địa quật vốn chém giết cùng võ giả nhân loại vô số lần, há có thể yếu như vậy.
Trong chớp mắt Phương Bình đạp lên thân cây, chạy vọt về phía trước, mũi tên đã ra khỏi cung của nữ cung thủ kia đột nhiên chuyển hướng, chớp mắt xuất hiện ngay sau lưng Phương Bình!
Tóc gáy Phương Bình dựng lên, lực lượng tinh thần không ngừng báo động - nguy hiểm!
"Truy tung tiễn!"
Trong đầu Phương Bình lóe lên ba chữ này, sắc mặt kịch biến!
"Hự!"
Gầm lên một tiếng, cột sống sau lưng Phương Bình truyền đến một loạt âm thanh rôm rốp, sau lưng ánh lên một tia hào quang đỏ ngầu, Phương Bình đang điều động khí huyết phòng ngự.
"Mày không giết chết được tao đâu!"
Có lẽ Phương Bình cũng tự cổ vũ bản thân, tăng cường tự tin cho bản thân, nổi giận gầm lên một tiếng, âm thanh còn chưa dứt, mũi tên cũng đã bắn trúng lưng!
Lần này tính toán sai lầm, hắn cũng không ngờ nữ cung thủ có thể bắn được truy tung tiễn, chiêu này trước đó cô ta chưa từng dùng.
"Lách cách!"
Mũi tên như bắn trúng một khối hợp kim bằng thép, mũi tên truyền đến tiếng ma sát kim loại vang rền.
Nhưng mũi tên này là mũi tên của nữ cung thủ cấp bốn, một mũi tên mang theo toàn lực bạo phát, dù cho Phương Bình điều động khí huyết phòng ngự, tiếng lách cách kéo dài trong chốc lát, sau đó vẫn nhanh chóng vang lên tiếng mũi tên đâm vào da thịt.
Sắc mặt Phương Bình trắng bệch, chớp mắt lại hồng hào lên, giờ khắc này, võ giả cầm đao đã đuổi tới, hắn không nói một lời, ánh đao lóa mắt nhuộm đỏ khu vực bán kính mấy mét xung quanh!
Phương Bình cắn răng một cái, hai chân hơi động, chân đạp hư không, mạnh mẽ dịch thân thể chếch về phía bên phải một đoạn!
Nhưng dù sao cũng bị mũi tên khiến cậu bị khựng lại trong chốc lát, ánh đao của đối phương trong chớp mắt đánh trúng tay trái của Phương Bình.
Tay trái chớp mắt máu tuôn ồ ạt, từng giọt máu nhỏ xuống trên lá khô, nhuộm đỏ đống lá khô tán loạn trên mặt đất.
Phương Bình không quan tâm, lúc này, hai vị võ giả cấp bốn tung đại chiêu, khí huyết tiêu hao hết, đây cũng là cơ hội của cậu, đối phương cũng không có phương pháp khôi phục khí huyết nhanh như Phương Bình.
Còn chưa xoay người, tay phải Phương Bình đã cầm đao quét ngang về phía sau!
"Đùng!"
Một tiếng kim loại va chạm nổ vang truyền ra, võ giả kia cầm đao ngang người đón đỡ, sau đó nhanh chóng lui về sau, hội họp cùng nữ cung thủ.
Hai người bạo phát khí huyết cực lớn, tung ra đại chiêu, chuẩn bị một đòn đánh chết Phương Bình, ai ngờ vẫn là dã tràng xe cát.
Mà tất cả điều này, đều bởi vì khí huyết Phương Bình khôi phục quá nhanh.
Một chiêu Truy tung tiễn của nữ cung thủ mạnh ở chỗ không ngừng bổ sung khí huyết để đánh thủng hàng phòng ngự khí huyết của đối phương, tuy rằng cuối cùng có thể đột phá hàng phòng ngự nhưng cũng chỉ bị thương, chứ không bị trực tiếp đánh giết.
Ở bước ngoặt đó, chỉ cần đổi thành người khác, cho dù là cấp bốn, bị trúng tên, khí huyết dùng cho phòng ngự cũng tiêu hao hết, khó có thể đón đỡ được một đao của võ giả cầm đao.
Nhưng Phương Bình lại lần nữa vận dụng lượng khí huyết cực nhiều, mạnh mẽ di chuyển cơ thể qua một bên, né tránh được một đòn tất chết.
…
Hai vị võ giả địa quật liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt hơi trắng bệch, cũng hơi cay đắng.
Bọn họ không yếu, đổi thành một võ giả nhân loại cấp bốn khác có lẽ đã bị bọn họ sớm đánh chết rồi.
Nhưng người trước mặt này lại nằm ngoài dự tính của bọn họ.
Đối phương chưa chắc đã mạnh bao nhiêu, nhưng khí huyết dường như vô tận vô cùng, khiến đối phương luôn duy trì trạng thái đỉnh cao nhất.
Võ giả, bạo phát chiến đấu, có rất nhiều lúc chỉ cần mấy phút, thậm chí vài giây đã kết thúc chiến đấu.
Hầu như sẽ cực hiếm phát sinh loại chuyện hai bên dây dưa tới mấy canh giờ, tinh thần căng thẳng, khí huyết tiêu hao hầu như không còn.
Phương Bình quét ngang một đao trảm lui kẻ địch, nhưng không truy sát nữa.
Cắn răng, Phương bắp thịt sau lưng Phương Bình nhúc nhích, ép mũi tên đang cắm sau lưng kém chút nữa sát tim ra ngoài, máu sau lưng phun ra. Bắp thịt của Phương Bình lại nhúc nhích thêm chút nữa, ngăn chặn vết thương chảy máu.
Vết thương sau lưng chỉ là xử lý thô sơ, tay trái lúc nãy bị ánh đao chém trúng, lúc này tổn hại kinh mạch, khí huyết hỗn loạn, dù Phương Bình có khôi phục khí huyết, trong thời gian ngắn cũng không có cách nào dùng tay trái ngăn địch rồi.
"Xem thường tụi bây rồi!"
Phương Bình cắn răng, mồ hôi trên trán không ngừng lướt xuống.
"Khí huyết của tụi bay sắp không còn nữa rồi, tao cũng không muốn để tụi bay chạy đi rồi dẫn người khác đến truy sát tao!"
Dứt lời, trường đao của Phương Bình xé gió bay tới, quét thẳng tới hai người.
Hai vị võ giả địa quật liếc mắt nhìn nhau, võ giả cầm đao bỗng nhiên nói câu gì đó, nữ cung thủ biến sắc, nhưng không trả lời.
Võ giả cầm đao cũng không còn nói gì nữa, ngay trong chớp mắt trường đao của Phương Bình quét tới, đối phương bạo phát lượng khí huyết cuối cùng, trường đao trong tay lại hiện ánh hào quang đỏ ngầu, bắt lấy trường đao của Phương Bình, nổi giận gầm lên một tiếng, kéo về phía sau!
Phương Bình với thực lực võ giả cấp ba, sức mạnh cũng không bằng đối phương, lập tức bị kéo lảo đảo.
Đương nhiên, đối phương cũng không dễ chịu, trên tay từ lâu đã là máu thịt be bét.
Lôi kéo trường đao, đối phương cũng không tiếp tục nữa, chỉ rút ngắn khoảng cách với Phương Bình, võ giả cầm đao hơi di chuyển bước chân, trực tiếp đánh về phía Phương Bình, chớp mắt có ý định hai tay ôm lấy Phương Bình cũng chết!
"Tạp cổ!"
Võ giả cầm đao đã là cung giương hết đà, bỗng nhiên gầm dữ dội một tiếng, va đầu về phía Phương Bình!
Mà nữ cung thủ vẫn chưa động thủ, tên đã lắp vào cung, mũi tên dài lóe lên hào quang đỏ ngầu lóa mắt, mà vị trí mũi tên nhắm đến chính là đầu hai người!
Tầm mắt Phương Bình bị che khuất, cậu không nhìn thấy tình huống này, nhưng lực lượng tinh thần lại nhận biết được gợn sóng năng lượng!
Phương Bình biến sắc, vùng vẫy một hồi, nhưng chưa thể giãy ra khỏi vòng kiềm cặp của đối phương, võ giả cầm đao kia muốn đồng vu quy tận với cậu!
Mắt nhìn đầu đối phương sắp va tới, Phương Bình gầm nhẹ một tiếng, trong miệng bắn ra một mũi tên máu!
Khoảng cách gần như vậy, đối phương cũng không hề có gì che chắn, mũi tên máu chớp mắt xuyên thấu viền mắt đối phương, xuyên thủng đầu hắn!
Nhưng võ giả cầm đao còn chưa chết hẳn, hắn vẫn gắt gao ôm lấy Phương Bình.
Phương Bình đã cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt, cũng không để ý đến cổ mình liệu có bị vặn gãy không, đột ngột ngửa đầu ra sau!
Vừa mới ngửa đầu ra sau, mũi tên trực tiếp xuyên qua đầu võ giả cầm đao, tốc độ vẫn nhanh như vậy, bắn sượt qua chóp mũi Phương Bình.
Trên lỗ mũi truyền đến một cơn đau nhức, ươn ướt, Phương Bình biết, mũi này chắc là bị phá tướng rồi, nhưng tốt xấu gì cũng may không phải bị đâm thủng đầu.
"Mẹ kiếp!"
Trong lòng tức giận mắng một tiếng, Phương Bình thật không nghĩ đến những võ giả địa quật này sẽ hung tàn như vậy. Mắt thấy thế cuộc rơi vào thế bế tắc, võ giả cầm đao lại lựa chọn phương pháp đồng vu quy tận.
Lúc trước bọn họ thương lượng với nhau, bây giờ nghĩ lại, hẳn là võ giả cầm đao bảo nữ cung thủ một tên bắn chết hai người bọn họ.