Chương 491: Có nợ là phải trả sao? (2)
“Dựa theo ban đầu nói chia ba - bảy, ít nhất em cũng phải được 1500 điểm thưởng, anh thiếu em 200 điểm thưởng, là 6 triệu, lại thêm nợ trước 4 triệu, Tần Phượng Thanh, 10 triệu, nợ này em nhớ kỹ rồi!”
"Cậu nói bao nhiêu là bấy nhiêu!"
Tần Phượng Thanh không để ý chút nào, có nợ cần phải trả sao?
Đùa à!
Người chết hết nợ, ai biết được ngày nào đó sẽ chết, ai quan tâm Phương Bình nói nợ bao nhiêu, dù sao còn sống mình cũng không trả tiền lại.
Ngoài ra… 4 triệu kia là từ đâu mà có?
Mình vay tiền Phương Bình từ lúc nào rồi?
Thiếu Trương Ngữ hơn một triệu, Tần Phượng Thanh nhớ, nhưng không có ý định trả tiền. Nếu như Trương Ngữ dám đòi một triệu đó, đúng là cậu sẽ dám liều mạng với Trương Ngữ.
Hội võ đạo cắt xén hết bao nhiêu tài nguyên của mình, đồ khốn Trương Ngữ kia hình như chưa bao giờ phát lợi tức cho mình!
Nhưng mà mấy triệu của Phương Bình… Tần Phượng Thanh chăm chú suy nghĩ, mình mượn cậu ta lúc nào?
...
Tần Phượng Thanh vừa đi, xem như là ngầm thừa nhận nguyên tắc phân chia.
Vật tới tay, hệ thống tính toán điểm tài phú, kết quả, điểm tài phú chỉ gia tăng thêm 28 triệu.
Trước khi thi thành nhiệm vụ, điểm tài phú của Phương Bình còn lại khoảng 40 triệu,
Nhưng sau khi tăng thêm 28 triệu, cũng chỉ được hơn 45 triệu.
"Tiêu hao quá lớn rồi!"
Phương Bình khẽ lắc đầu, đừng chỉ thấy chiến đấu khoảng 15 phút, nhưng 15 phút này, Phương Bình hầu như không ngừng lại, tung đại chiêu bạo phát không phải một lần 2 lần, mà kéo dài từ lúc bắt đầu đến lúc rút đi.
Tiêu hao này còn nhiều hơn so với khi cậu giết ba vị cấp bốn, Phương Bình cũng không luôn luôn bạo phát mỗi giờ mỗi khắc.
Nhưng mà trước đó tình huống không ổn lắm, bị nhiều người vây công như vậy, Phương Bình không thể không duy trì mở hack, tung đại chiêu.
Tính ra, tiêu hao gần 23 triệu điểm tài phú, tương đương với lúc chiến đấu, Phương Bình bổ sung 23000 cal khí huyết, có thể so bằng tổng tiêu hao của tất cả cấp ba khác rồi.
“Nhưng cũng gần như vậy, một mình mình cũng có sức chiến đấu hiệu quả bằng mọi người.”
Sau đó đánh giết nhiều võ giả sơ cấp, Phương Bình tuy không kể công, nhưng mọi người cũng để trong mắt, một mình Phương Bình đơn độc giết khoảng một nửa số người.
“Đá năng lượng bây giờ giữ lại cũng uổng phí, để xem có thể bán đi, đổi thứ tốt gì hay không.”
Nghĩ tới đây, Phương Bình quay đầu, đi về phía quân doanh, ở quân doanh cũng có phòng hậu cần của Quân đội.
Ngoài ra, lần này cậu cũng xem như chấp hành nhiệm vụ Quân đội, ở Quân đội cũng có phụ cấp, lúc này có càng nhiều điểm tài phú thì càng tốt.
...
Quân doanh, phòng hậu cần.
Phương Bình đưa thẻ võ đạo tới, rất nhanh, vị quân nhân trung niên phụ trách tại phòng hậu cần vui vẻ cười nói: “Nhiệm vụ của Ma Võ, mới vừa rồi, thầy Trần phụ trách đội em đã đến đây làm báo cáo, cố ý nhắc tới em, biểu hiện tốt lắm.
Về tài nguyên, hiện tại Quân đội đang chuẩn bị chiến tranh, lượng tài nguyên có thể cung cấp cho em không nhiều, nhưng Quân đội bù lại cho em 500 điểm tích lũy.
Ngoài ra, trước đó em mang về tin tức thành Đông Quỳ, Quân đội cũng khen thưởng 3000 điểm tích lũy…”
Phương Bình hơi sửng sốt một chút, không nhịn được nói: "Nói như vậy, hiện tại em có 3500 điểm tích lũy Quân đội rồi? Vậy nếu như bây giờ em gia nhập Quân đội, chẳng phải chức vụ thấp nhất em có thể làm chính là chức Đô thống sao ạ?"
Đối với điểm tích lũy Quân đội, Phương Bình vẫn có chút hiểu biết.
Trong mắt học sinh võ đại, điểm thưởng của võ đại đại diện cho tiền bạc, còn điểm tích lũy của Quân đội đại diện cho vinh dự và quân chức.
Quân đội có các chức lớn nhỏ khác nhau, phân chia có phần hơi phức tạp, nhưng bình thường, học sinh võ đại thường đảm nhiệm nhiều nhất là ba chức vụ: Đô úy, Đô thống và Tướng quân.
Chức Đô thống không thấp, thấp nhất cũng đều do võ giả cấp bốn đảm nhiệm, võ giả cấp năm nhận chức cũng không có gì kỳ lạ.
Tiến vào cấp sáu, có được chiến công, vậy sẽ có hy vọng được nhậm chức Tướng quân, tọa trấn một phương.
Càng lên cao, thực ra cũng vẫn còn một vài chức vụ nữa, nhưng phần lớn đều là hư danh. Đến cảnh giới Tông sư, phần nhiều vẫn là tác chiến nhằm vào cường giả của đối phương, người chỉ huy quân đội bình thường đều là nhiệm vụ cấp cao trở xuống.
Cường giả cấp Tông sư, một người có thể sánh với một đại quân, so với việc bị quân đội kiềm chế, còn không bằng đơn độc tác chiến.
Trương Định Nam tại Nam Giang đã hứa với Phương Bình, sau khi tốt nghiệp, cậu có thể trở về Nam Giang đảm nhiệm chức Đô thống tại quân đội Nam Giang, đó là nói sau khi tốt nghiệp.
Nhưng hiện tại, Phương Bình chỉ mới là sinh viên đại học năm nhất.
Có trong tay 3500 điểm tích lũy, thực ra đã cực kỳ cao rồi. Trên 3000 điểm đồng nghĩa với việc khi gia nhập Quân đội, sẽ có thể trực tiếp trở thành Đô thống, Diêu Thành Quân trước đó cũng mang quân hàm Đô thống.
Nếu điểm tích lũy Quân đội vượt trên 10000, thực lực đủ, cũng có nghĩa Phương Bình có thể trở thành Tướng quân tọa trấn một phương rồi.
Đương nhiên, điểm tích lũy của Quân đội không dễ kiếm.
Đối với một võ giả cấp bốn, chưa chắc có thể làm được.
Muốn tích lũy 10000 điểm, Phương Bình ít nhất còn phải giết gần trăm võ giả trung cấp.
Nghe Phương Bình nói như vậy, quân nhân tại phòng hậu cần cười nói: “Đương nhiên, Quân đội cũng rất hoan nghênh cường giả như trò Phương gia nhập, nếu như trò Phương có ý định này…”
Phương Bình vội ho một tiếng nói: "Dạ thôi, tạm thời em không có ý nghĩ này, chờ khi nào tốt nghiệp, em sẽ suy nghĩ thêm."
Quan quân Quân đội, quanh năm đóng giữ địa quật.
Phương Bình khâm phục thì khâm phục, nhưng nếu bảo cậu quanh năm suốt tháng ở địa quật, còn phải chịu các ràng buộc trong quân ngũ, cậu khẳng định không thể quen nổi.
Rất nhiều cường giả Quân đội sau đó cũng sẽ rời khỏi Quân đội, đơn độc hoạt động tại địa quật, đối với chuyện này, Quân đội cũng không quá mức ràng buộc.
Thấy Phương Bình không đồng ý nhận lời, cũng không nằm ngoài ý muốn của đối phương, cười cười, lấy phụ cấp lần này cho Phương Bình.
Thật sự không xem là nhiều, ba viên Khí Huyết Đan cấp ba, có giá trị 120 điểm tại Ma Võ.
Nhưng mà ở thời gian này, tài nguyên quân đội có hạn, hơn nữa, chiến lợi phẩm bọn họ thu được cũng về chính mình, cái này không giống võ giả Quân đội chấp hành nhiệm vụ.
Phương Bình cũng không nói gì, trước đó đã có dự liệu rồi.
Ba viên Khí Huyết Đan cấp ba cũng mang lại cho cậu hơn 2,5 triệu điểm tài phú, khiến điểm tài phú của Phương Bình lại lần nữa tiếp cận 50 triệu.
Suy nghĩ một chút, Phương Bình lấy tất cả đá năng lượng ra, bao gồm cả ba viên Khí Huyết Đan trong tay, mở miệng nói: “Chú ơi, em có nhiều đồ như vậy, em có thể đổi một bộ giáp mềm được chế tạo từ da lông sinh vật địa quật cấp sáu được không?”
Những thứ này tính gộp lại, giá trị cũng gần 40 triệu.
Nhưng vị quân nhân trước mắt liếc nhìn, cười khổ nói: “Trò Phương Bình, thật ra sinh vật cấp sáu chúng ta giết được không nhiều, hơn nữa… thật sự là không đủ điểm đổi. Dựa theo quy tắc mua đổi của Ma Võ, giáp da sinh vật cấp sáu có giá trị từ 5000 - 10000 điểm.”
“Vậy cấp năm thì sao? Lần trước em đổi một bộ giáp cấp bốn hết 500 điểm thưởng, cấp năm không mắc như vậy chứ?”
Cấp sáu mắc và quý, Phương Bình hiểu, dựa theo tình hình nhân loại, sinh vật cấp sáu hầu như muốn rèn đúc Kim thân rồi.
“Cấp năm bình thường ở mức 1000 - 3000 điểm…” Nhìn lướt qua đồ vật Phương Bình đặt ở trên bàn, quân nhân trung niên cân nhắc chốc lát, lại nói: “Chỉ có thể đổi cho em một bộ giáp da của sinh vật cấp năm sơ kỳ…”
Phương Bình hơi do dự, cậu cắn răng, bỗng nhiên cởi luôn áo khoác rách nát, lại lấy rồi bộ nội giáp hơi bị tổn hại bên trong, đặt lên bàn nói: "Có thể đổi được một bộ giáp cấp năm trung kỳ được không ạ? Bộ giáp này tuy có hơi hư hại, nhưng mà sửa lại một chút vẫn có thể sử dụng được"
Nói xong, Phương Bình lại nghĩ tới cái gì, lấy từ trong túi hành quân ra một đôi bao tay, nói: "Đây là bao tay hợp kim cấp C pha với da lông sinh vật địa quật, em chưa dùng, em bây giờ sắp lên đỉnh cấp ba rồi, cũng không quá quen dùng cái này…
Tính toàn bộ, đổi một bộ giáp da cấp năm trung kỳ còn chưa đủ sao?"
Quân nhân lại nhìn một hồi, lại tính toán một đợt, cuối cùng gật đầu nói: "Có thể, nhưng mà đá năng lượng tu luyện có trợ giúp không nhỏ với tiến trình tu luyện của em, trò Phương Bình, em nhất định phải đổi giáp da sao?"
"Vâng, xác định."
Phương Bình gật đầu, trên người cậu bây giờ vết thương mới vết thương cũ chằng chịt, rất nhiều vết đều do vũ khí xuyên thủng giáp da gây nên, điều này khiến Phương Bình đau buồn không nguôi.
Vết tích là chiến tích của nam nhân… Nhưng không tới đỉnh cấp sáu, những vết thương này rất khó mất hết, ảnh hưởng cảm giác cá nhân.
Thấy Phương Bình nhất định phải đổi, quân nhân không còn ý kiến.
Tại thời điểm này, cầm đá năng lượng tu luyện và dược phẩm đổi lấy giáp da… Không thể không nói, Phương Bình cũng là một trong số ít người sẽ làm như vậy, thực ra có rất ít võ giả sẽ làm như vậy.