Toàn Cầu Cao Võ

Chương 50: Cầu Viện (2)

Chương 50: Cầu Viện (2)
Vương Kim Dương khẽ cau mày, cũng không nói bây giờ mình còn đang Dương Thành, cười nhạt nói: "Không biết Phương Bình tìm anh có chuyện gì, nói qua điện thoại cũng được.”
"Việc này có chút phiền phức, kỳ thực em cũng không biết tìm anh anh Vương có được hay không. Nhưng võ giả mà em biết cũng chỉ có một mình anh Vương thôi.
Cụ thể như nào thì trong điện thoại không tiện nói, đại khái là em gặp phải một tên đào phạm không biết là ai, không cẩn thận khiến đối phương bị thương rồi.
Bây giờ có chút phiền toái nhỏ, em không biết có nên trực tiếp giao đối phương cho cảnh sát hay không. Lại sợ gây tổn thương cho người khác, sau này lỡ như có thêm phiền phức gì, em sắp phải thi đại học rồi, nếu có vấn đề gì thì…”
Phương Bình giản lược nói vài câu, rồi im lặng, Vương Kim Dương ăn no rửng mỡ mới giúp cậu. Nhưng Phương Bình cũng không nói quá tỉ mỉ, ý chính vẫn là tìm sự giúp đỡ.
Phương Bình cũng đang từ từ thăm dò, thăm dò xem tâm tính của Vương Kim Dương như thế nào, thăm dò Vương Kim Dương có năng lực giải quyết các vấn đề sau này hay không. Sau khi Phương Bình nói xong, mi tâm Vương Kim Dương bỗng nhiên hơi nhúc nhích một chút. Bây giờ cậu rất mẫn cảm với hai chữ đào phạm.
Trong nháy mắt, cậu đã nghĩ đến Hoàng Bân.
Nhưng mà không thể nào, Hoàng Bân là võ giả đỉnh cấp hai , dù Vương Kim Dung có gặp phải hắn ta thì cũng phải cẩn thận giải quyết. Phương Bình nói mình khiến đối phương bị thương, Vương Kim Dương theo bản năng liền loại trừ Hoàng Bân.
Nếu quay về Giang Thành, trở lại Nam Giang Võ Đại rồi thì Vương Kim Dương chắc chắn sẽ không nhúng tay, cậu cũng không quá thân thiết với Phương Bình. Nhưng bây giờ mình đang ở Dương Thành, Phương Bình khí huyết không thấp, có hy vọng đậu khoa võ.
Nếu thuận lợi, đối phương năm nay rất có thể sẽ thi vào Nam Giang Võ Đại, giúp đỡ một chút, thuận nước giong thuyền, cũng không phải không được.
Trong lòng nghĩ như thế, Vương Kim Dương thoải mái nói: "Ừm, anh biết đại khái rồi, vậy đi, anh vừa vặn còn đang ở Dương Thành, tìm một chỗ đi, em nói tỉ mỉ cho anh nghe. Nếu không phiền phức quá thì anh sẽ giúp em.”
Mình cũng phải đến chỗ cục trinh thám một chuyến, tuy chưa bắt được người, nhưng vẫn phải bàn giao một tiếng.
Nếu chuyện của Phương Bình không lớn, thì vừa vặn đến nói chuyện với ông mập đó, có ông mập mở miệng, lỡ làm bị thương một tên đào phạm thì sao chứ. Đương nhiên là nếu chuyện có chút phiền phức, thì Vương Kim Dương cũng sẽ không tham dự quá sâu.
Cậu cũng chẳng thân thiết với Phương Bình lắm, có thể giúp lên tiếng chào hỏi, đã đủ xứng đáng với đối phương rồi.
...
Nhất Trung, cửa thang gác.
Phương Bình cúp điện thoại, trên mặt nở một nụ cười. Không ngờ Vương Kim Dương còn đang ở Dương Thành, thuận tiện không ít. Mặt khác, mình không nói gì đến chuyện tài phú, chỉ nói muốn đối phương giúp một chuyện, không ngờ Vương Kim Dương cũng thoải mái đồng ý.
Lúc này, trong lòng Phương Bình thoải mái hơn rất nhiều. Với tính cách của Vương Kim Dương, dù có lấy phần lớn, cũng sẽ cho mình uống một ngụm canh, đó cũng là kết quả tốt nhất rồi.
"Vẫn còn có chút không nỡ…"
Lẩm bẩm một tiếng, Phương Bình lắc đầu một cái, chuyện không có cách giải quyết, giờ khắc này, nếu mình độc chiếm thì sẽ rất nguy hiểm. Vừa nghĩ tới đó, Phương Bình âm thầm cắn răng, lần này mình nhất định phải thi đậu võ khoa!
Bằng không, chuyện như thế chắc chắn sẽ còn xảy ra.
Buổi chiều, 1 giờ 20 phút.
Trong một quán trà sữa gần Nhất Trung, thật ra Phương Bình muốn tìm một quán cà phê, nhưng Dương Thành hiện tại, kinh tế bình thường, tìm một vòng xung quanh Nhất Trung cũng không thấy quán cà phê nào.
Cân nhắc đến việc mình còn là một học sinh, Phương Bình cuối cùng vẫn chọn quán trà sữa. Phương Bình đã ở đây chờ nửa tiếng rồi.
Lần thứ hai uống hết một ly nước chanh, Phương Bình ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, bỗng nhiên đứng dậy hô: "Anh Vương, ở đây!"
Ngoài cửa, Vương Kim Dương cười cười, cất bước đến chỗ Phương Bình.
Phương Bình vội vàng đứng dậy nghênh đón, lại gọi một ly nước chanh chỗ phục vụ, rồi mới bắt chuyện với Vương Kim Dương, cùng ngồi xuống. Vương Kim Dương nhìn thấy hết, không khỏi lộ ra một chút ý cười, đàn em này của mình thực sự thành thục hơn học sinh cấp ba rất nhiều.
Hai người ngồi xuống, Phương Bình cũng không hàm hồ, lập tức trước tiên mở miệng nói: "Anh Vương, lần này anh có thể đến, em thật ra rất bất ngờ. Lúc gọi điện thoại cho anh, em cũng chỉ muốn thử chút thôi, không ngờ anh Vương thật sự đến."
Vương Kim Dương không vội vã mở miệng, chờ người phục vụ bưng nước chanh lên rồi mới cười nói: "Đúng lúc ở Dương Thành, tiện đường mà thôi. Em cũng chớ để ý, nói thật, nếu chuyện đơn giản thì anh có thể giúp em. Nếu vấn đề có chút phiền phức, thì anh nghĩ là sẽ không giúp được gì đâu.”
"Vâng."
Phương Bình gật gù, đây là đương nhiên, mình cũng không phải anh em bạn bè gì của Vương Kim Dương, gặp mặt một lần thôi.
Không giả bộ ngớ ngẩn nữa, Phương Bình nói ngay vào điểm chính: "Anh Vương, vậy em nói thẳng đây luôn. Lúc trước nhưng lời ta nói qua điện thoại cũng không phải là nói dối. Nhưng chuyện này lại phức tạp hơn một chút.
Kẻ bị em làm bị thương ấy, nếu chỉ đơn giản bị thương thì em có thể trực tiếp tìm cảnh sát là được rồi. Các vấn đề tiếp theo, em cảm thấy kỳ thực cũng không phải việc khó khăn gì. Dù sao cũng là người xấu, bị em bắt được, cảnh sát khen thưởng em mới đúng..."
Vương Kim Dương khẽ gật đầu, uống một hớp nước chanh, cười nhạt nói: "Em nói tiếp đi."
"Then chốt không phải ở chỗ này, mà là vì tên kia không đơn giản, hắn ta là loại người giống với anh Vương.”
"Hả?"
Trái tim Vương Kim Dương bỗn nhảy một cái, không mở miệng, mà là ngẩng đầu nhìn Phương Bình, để nghe cậu tiếp tục nói.
"Tên kia bị em khống chế, bị thương nhẹ, hiện tại bị em giấu ở một chỗ. Ở hiện trường, em phát hiện không ít thứ tốt, giá trị vượt quá sự tưởng tượng của em. Em cũng không muốn giả ngu với anh Vương, em nghĩ cứ chiếm lấy một ít, nhưng lại sợ không biết giải quyết thế nào. Tìm anh Vương đến, chủ yếu chính là vì cái này."
Ánh mắt Vương Kim Dương lấp loé, đàn em này của mình xem ra còn to gan hơn so với trí tưởng tượng của mình rất nhiều!
Loại người giống mình, chắc là võ giả rồi. Cậu ta bắt một vị võ giả, thấy có hơi tiền nổi máu tham, không muốn giao cho cảnh sát chẳng qua vì sợ không giữ được những thứ kia…
Vương Kim Dương nghĩ nghĩ một chút, đã hiểu tại sao Phương Bình lại tìm mình. Phương Bình muốn chiếm lời, lại sợ phiền phức, cho nên muốn tìm mình gánh trách nhiệm. Chuyện này cũng không phải không được, then chốt còn phải xem lợi ích thế nào
Nhẹ nhàng gõ mặt bàn, Vương Kim Dương cũng không phải tên ngu, trầm ngâm chốc lát mới thấp giọng nói: "Em làm sao bắt đối phương, anh trước tiên không hỏi vấn đề này. Anh chỉ hỏi vài câu: Thứ nhất, em xác định đối phương là người giống anh sao? Thứ hai, xác định đó là người xấu sao? Thứ ba, giá trị lớn bao nhiêu? Thứ tư, em chuẩn bị chia thế nào?"
Nếu thu hoạch quá nhỏ, Vương Kim Dương không định sẽ nhúng tay vào việc này. Nếu đối phương là người tốt, thì chính là phạm pháp, cậu không bắt Phương Bình đi sở cảnh sát, cũng sẽ không cùng Phương Bình thông đồng làm bậy.
Vì một chút tiền mà phạm pháp, việc này cậu sẽ không làm, bởi vì không đáng, nên phải hỏi rõ ràng những chuyện này trước.
"Xác định ạ, là loại người giống như anh. Có phải là người xấu hay không, em không dám nói trăm phần trăm, 90% thôi, đối phương không chết, còn kêu em không được mang hắn ta tới chỗ cảnh sát. Về phần thu hoạch lớn bao nhiêu…"
Phương Bình duỗi bàn tay.
"500 ngàn?"
Vương Kim Dương nhỏ giọng, cậu không ngờ lại là 500 ngàn, cậu là võ giả, chút tiền như vậy tính gì chứ, Phương Bình tìm mình thật là ngớ ngẩn.
"Gấp mười lần!"
"Khặc khặc!"
Vương Kim Dương có chút chấn động, 5 triệu, đối với cậu mà nói, đây cũng là khoản tiền kếch sù.
5 triệu, võ giả…
Đột nhiên, sắc mặt Vương Kim Dương hơi thay đổi. Võ giả trên người mang theo vật phẩm và tiền mặt với giá trị 5 triệu, không phải là không có, dòng dõi võ giả ở Dương Thành đều có nhiều như vậy. Then chốt là, Phương Bình đã từng nói đối phương là đào phạm. Ý tưởng mà trước đó cậu ta vứt bỏ dần dần hiện ra.
Dương Thành không có nhiều võ giả phạm pháp, võ giả tuy rằng không hiếm thấy, nhưng Dương Thành mới bao lớn, nào có chuyện trùng hợp như vậy.
"Đó là người đàn ông trung niên, tầm 40 tuổi, cao 1m75, nhìn mặt có chút thành thật hàm hậu…" Đây là Vương Kim Dương nói.
Phương Bình vừa nghe, ánh mắt cũng hơi giật giật, một lát sau gật đầu nói: "Không sai, anh Vương có quen à?"
"Ha ha!"
---

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất