Toàn Cầu Cao Võ

Chương 514: Đấu thì biết! (2)

Chương 514: Đấu thì biết! (2)
Phương Bình thốt lên, Trương Chấn Quang cười nói: "Tôi là người của thôn Thường Dương, ở đây không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Người đến là Trương Chấn Quang của Kinh Võ, lúc thi đấu giao lưu, Phương Bình đã gặp cậu ta mấy lần.
Đấu pháp của Trương Chấn Quang nhìn có vẻ mềm mại vô lực, nhưng cần cương mãnh sẽ cương mãnh, cương lên cũng hung ác vô cùng.
Lúc thi đấu giao lưu, cấp một chiến cấp hai, đã đánh bại Trần Gia Thanh, đương nhiên, lúc đó Trần Gia Thanh cũng đã đánh qua một trận.
Nhưng Trương Chấn Quang cấp một đánh bại cấp hai, cũng đủ chứng minh thực lực của cậu ta.
Trương Chấn Quang lúc này đã là võ giả cấp hai, từ tháng một tới giờ cũng đã nửa năm, Trương Chấn Quang không vào cấp hai mới là chuyện bất bình thường, Hàn Húc cũng đã lên cấp ba, những người khác cũng sắp cấp ba rồi.
"Cậu là người của thôn Thường Dương?"
Phương Bình thắc mắc hỏi: "Vậy cậu ở Kinh Võ..."
Phương Bình còn chưa nói hết bèn dừng lại, không tiếp tục nói nữa, so với việc để gia tộc cung cấp tài nguyên tu luyện, tiến vào Kinh Võ đương nhiên là một lựa chọn cực tốt.
Tông phái, bây giờ cũng không còn giậm chân tại chỗ.
Thành viên tông phái cũng sẽ gia nhập võ đại, gia nhập Quân đội, gia nhập Cục điều tra và truy bắt.
Thi đậu võ đại, đi võ đại.
Thi không đậu võ đại, ở lại trấn giữ tông phái hoặc gia tộc. Đây đại khái chính là hiện trạng của tông phái.
Hòa vào xã hội là một xu thế.
Nhưng vẫn có một đám võ giả tông phái không muốn cho đệ tử môn phái mình vào võ đại. Điều này sẽ khiến đặc trưng tông phái của bọn họ dần dần biến mất, cuối cùng bị đồng hóa. Tông phái truyền thừa nhiều năm chẳng mấy chốc sẽ biến mất.
Thôn Thường Dương là tông phái dạng gia tộc lớn, cho nên bọn họ không phản đối chuyện con cháu ở gia tộc thi vào võ đại. Điều này có thể đoán được.
Bên cạnh Trương Chấn Quang còn có vài thanh niên nam nữ khác.
Nhìn thấy Trương Chấn Quang chào hỏi Phương Bình, có người nhỏ giọng nói: "Đây chính là sinh viên Ma Võ lần trước đánh bại đội của anh ba đó hả?"
"Hình như là vậy. Nhưng mà lúc đó hình như anh ta không có giao thủ với anh ba."
Phương Bình chưa từng giao thủ với Trương Chấn Quang.
Kinh Võ gặp Ma Võ hai lần. Lần thứ nhất, Trương Chấn Quang không lên đài vì bị thương.
Lần thứ hai, liều mạng lên đài bất kể đang bị trọng thương, anh ta đánh Trần Vân Hi một quyền, Trần Vân Hi bị thương phát hỏa, kết quả Trương Chấn Quang bị đánh bại. Sau đó, Trần Vân Hi lại trút giận lên người Hàn Húc. Lúc đó Hàn Húc cũng bị đánh hoài nghi nhân sinh.
Tính ra, ân oán giữa Ma Võ và Kinh Võ rất nhiều.
Nhưng hai người bọn họ cũng không có thù hận gì. Gặp mặt nhau, Phương Bình và Trương Chấn Quang đều không có bất cứ sự căm thù nào bởi vì không cần phải như vậy.
"Anh ba mới cấp hai cao kỳ, còn anh ta đã đỉnh cấp ba rồi?"
"Thật là lợi hại, lợi hại hơn cả anh ba luôn!" Trong đám thanh niên nam nữ cũng có vài cô nữ sinh nhỏ tuổi nhìn Phương Bình với ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ.
Trương Chấn Quang thi đậu Kinh Võ đã là thiên tài trong lòng mọi người rồi.
Bây giờ nhìn Phương Bình, Phương Bình mạnh hơn Trương Chấn Quang, mọi người đương nhiên sẽ ngưỡng mộ.
Trương Chấn Quang cũng không tức giận, nhưng nhỏ giọng nói: "Sùng bái thì sùng bái, nhưng đừng có động tâm nhé, anh nghe người ta nói, cậu ta không có hứng thú với con gái đâu. Gặp phải gái đẹp là nhào vào đánh, mấy đứa đừng tiếp cận cậu ta đấy!"
Một nữ sinh nhìn có vẻ không lớn hơn Phương Viên bao nhiêu kinh ngạc nói: "Tại sao chứ? Lẽ nào anh ấy là…"
Trương Chấn Quang nhún nhún vai, anh có thân với cậu ta đâu, anh cũng không biết.
Nhưng mà tin đồn Ma Võ - Phương Bình thích đánh nữ võ giả, cậu ta quả thật từng nghe nói.
Nói ra, đó cũng là chuyện đã rất lâu rồi, lúc đó, cậu vừa mới vào Kinh Võ không bao lâu đã nghe mấy nữ sinh Kinh Võ bàn tán về chuyện này. Tin này được truyền từ Ma Võ.
Nghe nói, hôm khai giảng ở Ma Võ, Phương Bình đã đánh mấy vị nữ võ giả tân sinh gần chết. Hôm ấy, nữ sinh đại học năm nhất đều cùng nhau chống lại Phương Bình.
Việc này… chắc là thiệt quá! Dù sao Trương Chấn Quang cảm thấy chuyện này có tính tin cậy khá cao, nếu không làm sao lại truyền từ Ma Võ đến Kinh Võ được.
...
Là võ giả đỉnh cấp ba, Phương Bình tai thính mắt tinh.
Dù Trương Chấn Quang nhỏ giọng nói khẽ, Phương Bình vẫn nghe được rõ ràng.
Lúc này, sắc mặt Phương Bình hoàn toàn đen kịt!
Chuyện này, cậu đã cảm thấy có gì đó sai sai khi lúc ở trường quân đội Vân Mộng rồi. Cậu không quen ai ở trường quân đội Vân Mộng cả, nhưng vị nữ võ giả của trường quân đội Vân Mộng lại biết cậu, còn nói cậu chuyên đánh con gái!
Bây giờ Kinh Võ - Trương Chấn Quang cũng biết rồi!
"Dương Tiểu Mạn!"
Phương Bình buồn bực khẽ rít một tiếng. Chuyện này tám chín phần mười chính là cô ta truyền ra. Hôm khai giảng, cô bạn này đã liên kết bè lũ các bạn nữ sinh để chống lại mình.
Bây giờ lại truyền khắp nơi khắp xóm rồi!
Sớm muộn gì mình cũng trừng trị cô ta!
Khi nhóm người Trương Chấn Quang nghị luận, một thanh niên nhìn có vẻ lão luyện hơn đang đánh giá Phương Bình từ trên xuống dưới.
Sau một lát, gương mặt thanh niên này nở nụ cười nói: "Ma Võ - Phương Bình, danh tiếng của cậu bây giờ nổi hơn tôi nhiều, vì sao lại muốn đến khiêu chiến tôi?"
"Súc thế!"
Lông mày của Trương Chấn Hoa nhảy lên một cái, khẽ cười nói: "Nói như vậy, cậu muốn đánh ra khí thế vô địch cấp ba sao?
Nhưng thứ lỗi cho tôi nói thẳng, khó!
Súc thể không thể bị gián đoạn, không được phép thua, cái gì gọi là vô địch?
Ở giai đoạn cấp ba, mặc kệ cậu mạnh mẽ bao nhiêu, tôi cũng có thể đánh bại cậu!
Hình như Tần Phượng Thanh đã đột phá đến cấp bốn, nhưng trên cậu cũng còn không ít cường giả cấp ba.
Kinh Võ - Lăng Y Y kém chút nữa đã đột phá lên cấp bốn. Đã từng chém giết võ giả cấp bốn cao kỳ nhưng cô ấy chỉ đứng hạng ba trên bảng xếp hạng cấp ba. Có điều, tôi nghe em trai tôi nói, thực lực của Lăng Y Y cực kỳ mạnh mẽ, ít nhất mạnh hơn tôi nhiều, cậu có nắm chắc có thể đánh bại cô ấy không?
Cậu súc thế đến đỉnh phong, một khi thua người khác, chính là giúp người khác súc thế.
Rất nhiều võ giả đỉnh cấp ba đang chờ những người như cậu đến cửa khiêu chiến. Bọn họ không cần tốn quá nhiều thời gian, đánh bại những người như cậu cũng đủ khiến tinh khí thần của bọn họ tiến thêm một bước nữa…"
"Không nói Lăng Y Y, lần này cậu đến Trung Châu, e là cậu cũng sẽ khiêu chiến vị tiểu hòa thượng ở Vạn Sơn Tự kia… Nhưng dưới góc nhìn của tôi, cậu không hẳn là đối thủ của hắn. Tôi từng giao thủ với hắn mấy lần, gặp qua vài dịp, khí thế của cậu không hẳn đã đủ…"
Khí thế của võ giả không được xem là một phần chiến lực.
Nhưng cùng cấp cùng kỳ, tuổi tác tương đương, khí thế của Phương Bình không bằng người khác, vậy sẽ rơi vào thế hạ phong ngay từ đầu.
Phương Bình trầm giọng nói: "Không chiến một trận, ai biết thắng thua thế nào! Mà cho dù có thua rồi, cùng lắm thì bắt đầu lại. Danh hiệu cấp ba vô địch, Phương Bình này cầm chắc rồi!"
Trương Chấn Hoa bật cười nói: "Rất tự tin, năm ngoái, Vương Kim Dương tới đây cũng không dám nói câu này. Sau đó, hắn cũng không tiếp tục khiêu chiến nữa.
Năm ngoái tuy rằng tôi thua Vương Kim Dương, nhưng hắn cũng bị thương không nhẹ.
Bây giờ, một năm trôi qua rồi, hắn cấp bốn, tôi cấp ba, nhưng tôi của năm nay không phải là tôi của năm ngoái.
Phương Bình, cửa ải này, cậu không hẳn sẽ không gặp phải khó khăn, nếu mất binh khí rồi mà muốn lấy về, không dễ đâu nhé."
"Nhiều lời vô ích, đấu thì biết ngay thôi mà!"
"Cũng được, xem ra cậu không đâm đầu vào tường thì sẽ không quay đầu lại rồi."
Trương Chấn Hoa cũng không tiếp tục nói nữa, ông lão gầy ốm như con khô quát lên: "Tất cả tản ra, người của lớp huấn luyện võ đạo đứng xa xa ra một chút, không cho phép náo động!"
Học viên của lớp huấn luyện võ đạo cảm giác như mình bị đâm gần thủng màng nhĩ, sắc mặt ai nấu nều trắng bệch, vội vã lui về phía sau.
Người của thôn Thường Dương và các thanh thiếu niên đều lui về sau một đoạn, các võ giả trung niên lại không đứng xa, ai nấy đều rất tò mò, đứng qua một bên quan sát.
Trương Chấn Hoa là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của thôn Thường Dương. Còn Trương Chấn Quang hiện nay chưa tiến vào cấp ba, còn hơi kém một chút so với anh của cậu.
Nhưng Trương Chấn Quang nhỏ hơn anh cậu ta vài tuổi, lại được học tập ở Kinh Võ, tương lai chưa chắc sẽ kém hơn Trương Chấn Hoa.
Tuổi tác của Phương Bình và Trương Chấn Quang tương đương, mới bước vào cấp ba không bao lâu. Mặc dù xếp hạng của Phương Bình cao hơn Trương Chấn Hoa, nhưng võ giả không giao thủ, không ai chịu thừa nhận mình yếu hơn người khác.
Dưới góc nhìn của rất nhiều người, Phương Bình chẳng qua chỉ dính được chút danh tiếng từ Ma Võ, có được thực lực đánh giết võ giả cấp bốn trung kỳ nên mới xếp hạng trước Trương Chấn Hoa.
Nếu chân chính giao thủ, vậy thì không hẳn rồi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất