Chương 519: Được cả danh và lợi
"Vì lý do gom góp lộ phí, hy vọng mọi người có thể lên trang Kudou xem lại một số video trước đây của tôi.
Lúc trước, video Tông sư đại chiến cũng là tôi đã liều chết đi quay lại cho mọi người cùng thưởng thức, nhưng mọi người không cần đăng ký, vì muốn tặng phúc lợi cho mọi người, tôi đã treo quyền xem video miễn phí cho mọi người rồi...
Thật tiếc vì trước đó không thể quay cận cảnh hai Tông sư cấp tám giao chiến, nhưng quý vị yên tâm, chỉ cần lại có thêm cuộc chiến giữa các Tông sư, Lưu Đại Lực này nhất định liều chết quay video về cho mọi người xem!"
Chém gió vậy thôi!
Nói chuyện với người vô tri không sợ.
Đến lúc nhìn thấy bãi chiến trường do võ giả cấp ba giao chiến tạo thành, Lưu Đại Lực sớm sợ vãi tè rồi.
Lúc trước mình lại không chết?
Người ngoài không biết Tông sư cùng cấp ba chênh lệch cỡ nào, chẳng lẽ anh ta lại thật sự không biết hay sao?
Anh ta chưa từng thấy Tông sư ra tay như thế nào, lần trước cũng chỉ nghe người ta nói tới lòng hiếu kỳ nổi lên nên mới đi quay video.
Kết quả phát hiện... Hình như cũng có thể quay được mà.
Hiện tại Lưu Đại Lực đã biết lúc đó mình đã nhặt về được một cái mạng!
Là một võ giả cấp ba trung kỳ, Lưu Đại Lực xuất thân từ lớp huấn luyện võ đạo. Anh ta cũng là một người tài hoa của lớp, trong 10 năm lên cấp ba, đúng là hiếm thấy.
Võ giả cấp ba như anh ta nếu vào Quân đội hoặc những nơi khác cũng có thể sống rất thoải mái.
Nhưng Lưu Đại lực không có tâm tư này, vẫn luôn theo nghề cũ.
Về chuyện địa quật, vì anh ta chưa đến cấp ba cao kỳ, cũng không có ai tìm đến cho nên anh ta vẫn chẳng biết gì cả.
Thế nên anh ta chưa từng thấy Tông sư ra tay, bây giờ nghĩ tới chuyện lần trước, Lưu Đại Lực chỉ nghĩ thôi cũng đã sợ mất mật rồi, may là không tìm đường chết thành công, quả là ông trời phù hộ.
Võ giả đỉnh cấp ba như Phương Bình mặc dù mạnh hơn anh ta nhiều, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được, không bị đánh trực diện anh ta không chết được, có thể lén quay video gom tiền mua thuốc.
...
Chuyện trên mạng, Phương Bình không xem.
Nhưng đã xảy ra chuyện gì thì cậu vẫn biết.
Lúc Phương Viên gọi điện thoại đến, ngữ khí vô cùng khó chịu: "Phương Bình, không phải anh nói anh bận sao? Tại sao lại đi tìm người khác đánh nhau vậy!"
Lần này không phải đi giết võ giả tà giáo.
Thật vất vả mới được nghỉ hè để nghỉ ngơi mấy ngày thế mà Phương Bình lại đi ra ngoài đánh hòa thượng rồi!
Trong khách sạn.
Phương Bình vừa bảo dưỡng trường đao, vừa cười nói: "Không phải anh hai đang cố gắng lấy hạng nhất về cho em hay sao, bây giờ mới hạng ba..."
"Anh hạng sáu rồi!"
"Hạng sáu?"
"Bảng xếp hạng mới..."
Phương Viên nói xong, Phương Bình mới biết đã công bố bảng xếp hạng mới, nghe vậy cười nói: "Đúng vậy, mới hạng sáu, em nói xem, anh hai em là người chấp nhận đứng sau người khác sao?
Anh nhất định phải giành hạng nhất về, chờ anh giành được hạng nhất, anh sẽ trở về ngay, yên tâm, sắp rồi.
Nếu như thuận lợi, cuối tháng là có thể rồi."
Xếp trên mình vẫn còn năm người, cũng không nhất thiết ai cũng phải khiêu chiến, để xem thực lực mình tiến bộ thế nào đã. Phương Bình cảm thấy nếu mình làm được thất liên trảm, mình có thể trực tiếp khiêu chiến người hạng nhất được rồi.
"Vậy anh có gặp nguy hiểm không? Em thấy anh bị hòa thượng đánh phun máu..."
"Trên mạng có video rồi?" Phương Bình hậu tri hậu giác hỏi.
"Có ạ, hot lắm luôn đấy anh, rất nhiều người xem nhé, bạn học của em cũng xem rồi, bọn họ kinh ngạc đến ngây người, giờ mới biết anh lợi hại như vậy..."
Phương Viên hơi đắc ý, bình thường mọi người chỉ biết anh hai lợi hại, cụ thể lợi hại thế nào không biết.
Hiện tại biết rồi!
Một đao chẻ núi!
"Không có nguy hiểm, đánh chơi thôi, phun chút máu có là gì, hồi anh hai em tu luyện, mỗi ngày đều phải ói máu đây này."
Phương Bình qua loa một câu, lại nói: "Trên mạng video có hot không? Có thu phí không?"
"Có thu phí, một xu một lần xem đấy."
Phương Bình hiểu rõ, trong lòng thầm mắng, mẹ nó, có chia phí bản quyền cho mình chắc?
Việc này mình nhất định phải truy cứu!
Một xu đắt như vậy, bây giờ mọi người đều rất tò mò hiếu kỳ về võ giả, hơn một tỷ người, dù chỉ có khoảng 100 triệu người xem thì cũng được 10 triệu rồi, không chia cho mình 8 triệu thì chuyện này không xong đâu!
Ghi nhớ chuyện này trong lòng, Phương Bình cũng không vội, cậu là võ giả đỉnh cấp ba, sắp bước vào cấp bốn.
Chờ khi video của bọn họ ngày càng hot, kiếm được càng nhiều, mình lại đi đòi phí độc quyền.
Không trả phí à, không trả thì mình gọi một đám võ giả chặn cửa cho biết!
Trò chuyện với Phương Viên vài câu, động viên một trận, cô bé cũng không nhiều lời nữa.
Ít nhất, cô bé nhìn thấy chỉ có Phương Bình đánh người, tạm thời không thấy anh hai mình bị đánh.
Ông anh mình muốn tranh hạng nhất, mình phải cổ vũ cho anh mới phải chứ. Đáng tiếc anh hai không nói sớm, nếu không mình đã mang theo mấy trăm cổ động viên đến cỗ vũ rồi!
…
Đánh bại Giới Sắc, tuy Phương Bình đã thắng, nhưng điểm tài phú cũng tiêu hao một ít.
Trong khách sạn.
Phương Bình cau mày, con đường khiêu chiến này vì mục đích súc thế giúp mình càng mạnh hơn, nên bắt buộc phải đi.
Nhưng cứ tiêu hao điểm tài phú như vậy cũng không phù hợp với mong muốn của cậu.
"Làm sao được cả danh và lợi đây?"
Phương Bình suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lấy điện thoại ra gọi cho Lý Thừa Trạch.
Điện thoại được kết nối, Phương Bình liền nói: "Chuẩn bị cho tôi một bộ võ phục, loại có thêu logo tuyên truyền công ty Viễn Phương ấy. Ngoài ra, hiện tại bắt đầu tuyên truyền quy mô lớn, nói Viễn Phương là công ty của tôi.
Bảo công ty tài chính Tân Võ phối hợp, mượn cơ hội này nâng cao danh tiếng của Viễn Phương!
Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất, chính phủ chỉ công khai bảng xếp hạng cấp ba, những võ giả cấp ba như tôi bây giờ đang khá hot, là cơ hội hiếm có."
Tông sư cách mọi người quá xa!
Hơn nữa, Tông sư cũng sẽ không vô duyên vô cớ giao thủ trước mặt dân chúng, quá mất mặt.
Những võ giả cấp ba như Phương Bình ngược lại không cần lo lắng điều này.
Bây giờ chính phủ lại đang chầm chậm thúc đẩy người dân hiểu rõ hơn về võ đạo. Phương Bình vừa mới đánh bại Giới Sắc, cũng đang là mối quan tâm số một của toàn dân.
Lúc này, hầu như toàn quốc đều quan tâm con đường khiêu chiến của cậu.
Mọi người càng ngày càng chờ mong hơn với hành trình đi Bắc khiêu chiến cường giả của cậu, mong chờ còn hơn cả tin tức Tông sư cấp tám giao thủ nữa.
Lý Thừa Trạch ở đầu dây bên kia nghe vậy, hơi sửng sốt một chút, lát sau mới nói: "Chuyện này có thể hơi..."
"Tôi còn không để ý, anh quan tâm làm gì."
"À phải rồi..." Phương Bình dừng một chút, bỗng nhiên nói: "Anh xem liên lạc thử một số khu du lịch nghỉ dưỡng xem có ai bằng lòng tài trợ hay không, tôi có thể sẽ lựa chọn địa điểm khiêu chiến tại nơi đó hoặc gần đó đều được.
Hơn nữa, tôi cũng có thể kéo dài thêm chút thời gian, chờ phóng viên và dân chúng tụ tập vây xem..."
Lý Thừa Trạch triệt để trợn mắt ngoác mồm!
Làm vậy cũng được nữa hả?
Hơi do dự, Lý Thừa Trạch ái ngại nói: "Làm vậy có quá mức danh lợi hóa rồi không..."
Trong mắt mọi người, võ giả là người không mang theo mùi vị tiền tài.
Dù các minh tinh, thương nhân kia cũng có người là võ giả, nhưng trong mắt nhiều người, bọn họ là võ giả cũng không phải là võ giả, rất nhiều lúc, võ giả thương nhân đều sẽ bị người khác lãng quên thân phận võ giả.
Con đường khiêu chiến lần này của Phương Bình càng phù hợp với hình tượng võ giả trong lòng mọi người.
Phương Bình giải thích: "Võ giả cũng phải tu luyện, cũng phải ăn uống, không có tiền làm sao tu luyện?
Lần này là một cơ hội tốt, qua lần này không còn nữa đâu.
Mặc kệ anh đi vay hay làm sao, nhanh chóng mở rộng, bây giờ là thời cơ rất tốt."
"Tốt, ngài không có ý kiến là được."
Lý Thừa Trạch cũng sợ Phương Bình cảm thấy không phù hợp. Trên thực tế, nếu Phương Bình đã chủ động nói ra nghĩa là cậu cũng muốn như vậy.
Bây giờ toàn dân cả nước đều đang chăm chú con đường khiêu chiến của Phương Bình, xem liệu cậu có thể trở thành võ giả đỉnh cấp ba hạng nhất trong bảng xếp hạng cấp ba hay không…
Những điều này đều là mối quan tâm của mọi người.
Hơn nữa, Phương Bình còn rất trẻ và còn là sinh viên võ đại, điều này cũng khiến cho mọi người có cảm giác Phương Bình có thể làm được, mặc dù bọn họ không làm được, nhưng mong con cái của mình có thể.
Nói chuyện với Lý Thừa Trạch xong, Phương Bình bỗng nhiên nhớ đến một người.
Xử lý một hồi, Phương Bình vội vã xuống lầu.