Toàn Cầu Cao Võ

Chương 52: Chia Của Kết Thúc

Chương 52: Chia Của Kết Thúc
Phương Bình thật ra đều đã chuẩn bị kỹ càng, định giả vờ không biết nói quên đi.
Nhưng Vương Kim Dương đã tự mình nói vậy, Phương Bình cũng không giả hàm hồ, gật đầu nói: "Vậy em cũng không từ chối nữa, không có anh Vương hỗ trợ, chỉ sợ cái gì em cũng không lấy được."
"Ha ha ha, thật ra cũng không đến nỗi. Dương Thành dù keo kiệt đến đâu thì 100 ngàn hay 80 ngàn tiền thưởng vẫn phải có. Nhưng bị người khác chú ý, cũng không hẳn là chuyện tốt."
Phương Bình đồng ý, Vương Kim Dương cũng cười hài lòng. Dù anh ta có thật sự độc chiếm, thì Phương Bình cũng không có cách nào.
Nhưng mà thằng này là một học sinh cấp ba, có thể bày mưu bố trí bẫy được một võ giả cấp hai đỉnh cao, cũng xem như là một nhân vật hung ác
Khí huyết không yếu, lá gan rất lớn, xác suất thi đậu võ khoa rất lớn.
Nếu lần này hắn chỉ vì mấy triệu mà độc chiếm những thứ này, sau này chỉ sợ sẽ kết thù lớn với Phương Bình. Sau khi hắn đột phá tam phẩm cảnh, mấy triệu thật ra cũng không to tát lắm.
Vì chút tiền này, đắc tội một nhân vật hung ác, cần sao?
Hơn nữa hắn cũng lấy được thứ mình muốn, so với mình dự liệu còn nhiều hơn, còn tốt hơn.
Phương Bình thấy anh ta cười hài lòng, suy nghĩ một chút lại nói: "Anh Vương, em không cần một triệu, em muốn một bản công pháp tu luyện cơ bản..."
"Công pháp?"
Vương Kim Dương nhíu nhíu mày, tiếp gật gật đầu nói: "Công pháp cơ bản không đáng giá, sau này vào Võ đại, ai cũng có một bản.
Tuy nói không cho truyền ra ngoài, chân truyền, cũng không sao.
Em hiện tại có thuốc bổ, có tiền, lại có thêm công pháp, chuẩn bị sẵn sàng để sau này đột phá võ giả cùng không có gì.
Nhưng anh phải nhắc nhở em, không có ai chỉ đạo, em tu luyện lung tung, rất dễ dàng gặp sự cố.
Đương nhiên, nếu có nghi hoặc, em có thể gọi điện thoại hỏi anh. Nhưng gần đây anh chuẩn bị đột phá, chưa chắc có quá nhiều thời gian giải thích cho em…"
Sau khi nhắc nhở xong, Vương Kim Dương không nói thêm nữa, Phương Bình không ngốc, kẻ ngu si cũng không bắt được Hoàng Bân, biểu đạt một chút ý tứ là được.
"Anh sẽ chuyển 1 triệu cho em sau, chuyển khoản hay đưa tiền mặt đều được. Công pháp bí tịch anh hiện tại không mang trên người, sau khi anh trở về Giang Thành, anh sẽ gửi bưu điện cho em. Còn thuốc bổ thì…”
Phương Bình không chờ hắn nói xong, đã lấy hai bình Thối Cốt Đan và Hộ Phủ Đan cấp hai ra, đưa cho Vương Kim Dương.
Vương Kim Dương cũng không khách khí, nhận lấy mở ra nhìn, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng. Thuốc bổ có, những vật phẩm cần thiết khác cũng tới tay rồi.
Hiện tại, vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đột phá.
Sau khi trở về trường học, lại lấy thêm một ít tài nguyên, công tác chuẩn bị so với trước càng mạnh hơn, càng tốt hơn. Vốn đột phá cấp ba có chút không chắc, bây giờ lại chắc chắn hơn nhiều.
Một năm đột phá ba cấp!
Nghĩ tới đây, con mắt Vương Kim Dương sáng như tuyết!
Toàn bộ Nam Giang Võ Đại, bao gồm cả những tên Tứ Đại kia, lại có mấy người có thể áp chế được mình?
Nhận lấy thuốc bổ từ tay Phương Bình, Vương Kim Dương cũng lấy hai viên thuốc bổ ra khỏi túi đưa cho Phương Bình.
Thối Cốt Đan cấp một và, Hộ Phủ Đan cấp một.
...
Hai người bàn xong điều kiện, Vương Kim Dương đi tới trước mặt Hoàng Bân nhìn một hồi. Suy nghĩ một chút, quay đầu nói với Phương Bình: "Bây giờ ngươi có thể đi rồi, buổi tối anh lại xử lý tên này.”
Phương Bình thoáng do dự một chút, thấp giọng nói: "Vậy Dương Thành bên này…"
"Hắn không có cơ hội mở miệng đâu!"
"Ô ô..."
Hoàng Bân mới vừa tỉnh táo lại một chút, nghe thấy những lời này, tức khắc giẫy giụa đứng dậy.
Vương Kim Dương cũng không để ý tới hắn, tay phải nắm lại, đột nhiên đánh một cú lên đầu Hoàng Bân, lạnh nhạt nói: "Giết người, chống cự lại, bị đánh gục ngay hiện trường!"
Phương Bình hơi lạnh lẽo trong lòng, gật gù, không nhìn Hoàng Bân nữa, cũng mặc kệ đối phương có chết hay không, nhấc theo cái bọc định đi ra cửa.
Lúc hắn sắp đi mất rồi, Vương Kim Dương bỗng nhiên nói: "Sau khi kết thúc thi Võ khoa, dù có lấy được điểm tốt hơn Nam Giang Võ Đại, thì chỉ cần không phải là hai trường lớn nổi tiếng kia, thì tốt nhất vẫn nên ghi danh Nam Giang Võ Đại.
Năm nay anh đột phá, học kỳ sau anh sẽ cạnh tranh chức Chủ tịch võ đạo xã! Trương tổng đốc lại đột phá, chắc chắn tăng cường tài nguyên tu luyện của trường học, anh nhất định sẽ chiếu cố cho em."
Phương Bình lần thứ hai gật đầu, Vương Kim Dương không yếu, ít nhất hắn không sợ Hoàng Bân, dựa theo phân tích của Phương Bình, lần này chắc hẳn cũng sẽ thuận lợi đột phá cấp ba.
Võ giả cấp ba, trong giới học sinh hẳn là không kém.
Có người quen chăm sóc, thực sự tốt hơn vào trường khác nhiều. Còn hai trường lớn thì, Phương Bình không nghĩ tới.
Quá khó khăn!
Dù cậu có nỗ lực đến đâu, thì khả năng thi đậu cũng không lớn, trừ phi trước khi thi cậu trở thành võ giả, thi văn hóa có kém chút cũng không sao.
Nhưng bây giờ chỉ còn có hơn 20 ngày, Phương Bình không có cảm giác mình có thể đột phá.
"Cảm ơn anh, em nghĩ học kỳ sau, anh Vương có thể sẽ gặp em ở Nam Giang Võ Đại đấy."
"Tốt, anh chờ em!"
"..."
Ngoài cửa, Phương Bình đè xuống những ý nghĩ khác trong lòng, cũng không suy nghĩ thêm về Hoàng Bân nữa.
Cái tên này, chết chắc rồi.
Còn chuyện hắn có đáng chết hay không, mình có nên cảm thấy tội lỗi hay không, Phương Bình đều không thèm nghĩ nữa.
Mấy câu nói trước đó của Vương Kim Dương, đã giúp Phương Bình thấy rõ một vài thứ.
Võ giả, đều phải tranh giành!
Tranh địa vị, tranh tài nguyên, tranh thủ trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Vương Kim Dương vì lấy được thứ tốt, không kiêng dè chút nào, căn bản không cân nhắc đến chuyện cho Hoàng Bân cơ hội mở miệng.
Còn chính phủ thì, thứ tốt bị Phương Bình nuốt, bọn họ sẽ đến đòi. Nhưng nếu bị Vương Kim Dương nuốt, không có chứng cứ thiết thực, không tận mắt thấy, nuốt cũng là nuốt, ai sẽ nhắc đến chứ?
Loại chênh lệch này chính là chênh lệch giữa địa vị và thực lực của hai người. Không có thực lực, không có địa vị, hiển nhiên là không có quyền lên tiếng.
Lay đầu một chút, Phương Bình vứt bỏ những suy nghĩ đó, bắt đầu tính toán thu hoạch lần này của mình.
18 viên Huyết Khí Hoàn, 8 viên phổ thông Khí Huyết Đan, 3 viên Khí Huyết Đan cấp một, một viên Thối Cốt Đan cấp một và một viên Hộ Phủ Đan cấp một.
Mặt khác, còn có 200 ngàn tiền mặt của Hoàng Bân, Vương Kim Dương cũng sẽ chuyển cho mình 1 triệu, và một bản công pháp tu luyện.
Thuốc bổ tính theo giá thị trường, tổng cộng cao tới 334 vạn!
120 vạn tiền mặt!
Dù không tính tới công pháp thì lần này Phương Bình thu hoạch được khoảng 450 vạn!
"Giết người phóng hỏa đãi vàng…"
Phương Bình lẩm bẩm một tiếng, chính mình còn chưa giết người, đã một lần kiếm được nhiều tiền như vậy.
Mà đây còn không phải là toàn bộ thu hoạch của Phương Bình!
Mới vừa rồi, Phương Bình phát hiện điểm tài phú của mình xuất hiện biến hóa.
Tài phú: 2403800
Khí huyết: 1.2
Tinh thần: 1.1
Điểm tài phú rất kì quái, dù vẫn chưa cộng thêm 1 triệu mà Vương Kim Dương chưa chuyển, dựa theo phép tính của Phương Bình, thì cũng khoảng 350 vạn mới phải.
Nhưng bây giờ lại thiếu mất 110 vạn điểm tài phú. Phương Bình mơ hồ suy đoán, giá trị mà hệ thống thống kê đại khái là giá trị đối lập.
Những thuốc bổ này, giá thị trường tầm 330 vạn, nhưng cũng không có nghĩa là chúng đáng giá như vậy.
Trước khi Phương Bình bán ra, không đổi thành tiền mặt, giá trị của thuốc không xác định. Tương tự với Vương Kim Dương vậy, nếu mua ở trường thì giá rẻ hơn nhiều. Mà xã hội võ giả, thông qua đường dây khác mua, lại mắc hơn rất nhiều.
Nên hệ thống tính toán, hẳn là giá trị đối lập chân thực, không phải giá thị trường, thuốc bổ bị khấu trừ một phần ba. Nếu như tính như thế, thì đúng rồi.
"Rõ ràng là một sản phẩm dây chuyền sản xuất, vậy mà cứ giả vờ là sản phẩm trí năng, phê bình!"
Phương Bình lẩm bẩm một tiếng, nhưng trên mặt lại lộ ra nét mừng rỡ!
240 vạn điểm tài phú, nếu Vương Kim Dương chuyển tiếp 1 triệu nữa thì…
Phương Bình cũng không ngờ, trong khoảng thời gian ngắn đến thế, mình lại kiếm được nhiều điểm tài phú như vậy!
Thu hoạch lần này vượt quá sức tưởng tượng của cậu!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất