Chương 527: Chuẩn kim thân (2)
Mãi đến lần bạo phát trước đó, Lăng Y Y liên tiếp chém giết nhiều vị võ giả cấp bốn, bao gồm một vị cấp bốn cao kỳ, cô mới chính thức được người biết đến.
Lực lượng tinh thần cùi bắp kia của Phương Bình dùng để kinh sợ người khác thì được, chứ dùng với cô nàng, rõ là tự tìm chết.
Phương Bình hít sâu một hơi, lồng ngực nhúc nhích một chút, xương cốt bị gãy cũng được nối lại về chỗ cũ, cũng không còn đau đớn như ban đầu nữa.
"Yên tâm, không cần lực lượng tinh thần, tôi cũng sẽ đánh nổ chị!"
Phương Bình thấp giọng rên lên một tiếng, cầm đao tung chiêu liên tục, thân hình như bóng, quay quay chung quanh Lăng Y Y, không ngừng đánh chém cô nàng.
Tiếng "leng keng" vang lên không ngừng, Lăng Y Y cũng liên tục đánh trả, nhất thời, hai bên rơi vào thế giằng co.
...
Giữa không trung.
Trần lão Tông sư cảm thấy hơi kinh dị, lão Lý cũng hơi kinh ngạc, mở miệng nói: "Lực lượng tinh thần của Phương Bình quả thật rất dẻo dai."
"Là rất sung mãn, thú vị đấy."
Trần lão Tông sư gật đầu, võ giả cấp ba có thể hơi cảm giác được lực lượng tinh thần đã tốt lắm rồi, Phương Bình chẳng những có thể vận dụng được một chút uy lực, hơn nữa lại có thể chớp mắt khôi phục lại, như vậy thì mạnh hơn tưởng tượng nhiều.
Dù là một số cường giả đỉnh cấp sáu thì lực lượng tinh thần của bọn họ cũng rất yếu, những người này không dám sử dụng lực lượng tinh thần khi tham chiến.
Một khi bị người khác nhận ra, xé nát lực lượng tinh thần, lực lượng tinh thần bị tiêu diệt, vậy kết cục cũng chỉ còn một con đường chết.
Phương Bình có thể nhanh chóng khôi phục lại, vậy thì đủ để khiến người ta kinh ngạc và chấn động rồi.
...
Phương Bình ở dưới sàn đấu cũng không quan tâm được nhiều như vậy, khôi phục lại lực lượng tinh thần, cậu cũng không tiếp tục sử dụng, cũng không tính là bật hack bắt nạt người chứ?
Trong lòng kìm nén sức mạnh, Phương Bình không ngừng chạy quanh Lăng Y Y, liên tục chém giết.
Nhìn có vẻ như đang làm chuyện vô ích, nhưng Phương Bình đang thử nghiệm thất liên trảm.
Chiến pháp, chiến pháp, không chiến lấy đâu ra phương pháp đánh.
Bình thường bổ đá, bổ vào không khí, nào có cách tu luyện nào thích hợp hơn chuyện bổ thẳng vào người đối thủ.
Mà người như Lăng Y Y, Phương Bình cũng không cần lo lắng không cẩn thận chém chết cô ta. Ngược lại còn phải cẩn thận, không biết khi nào người phụ nữ này sẽ ra tay tàn nhẫn với mình.
Chém liên tục mấy chục đao, mặc dù vẫn chưa bạo phát ra lực lượng khí huyết lớn mạnh, nhưng Phương Bình cũng đã hơi mệt, phải thở hồng hộc rồi.
Lăng Y Y cũng không phải chỉ một mực phòng thủ, nhân lúc đối thủ mệt mỏi, lấy mạng hắn. Khí tức Phương mới chỉ hơi hỗn loạn một chút, chớp mắt, Lăng Y Y giáng ngay một rìu xuống!
Phương Bình giẫm hụt, vội vàng lùi về sau.
Một rìu giáng xuống mặt đất, dưới đất xuất hiện từng vết nứt chằng chịt.
"Yếu xìu. Đây chính là Phương Bình chuyên đánh phụ nữ trong tin đồn đó hả? Xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi, cậu đúng là đến đánh tôi đấy à!"
Lăng Y Y lại lần nữa khiêu khích.
Phương Bình đầu tiên nổi giận, hận không thể lập tức liều mạng với cô nàng, nhưng sau đó tâm tư lắng lại, cười nói: "Phép khích tướng quá ấu trĩ, huống hồ, chị mà là phụ nữ à?"
Phương Bình vừa mới nói xong, mũi chân Lăng Y Y đạp đất, cây rìu dài mãnh liệt giáng xuống.
Phương Bình cầm đao đón đỡ, lần này, Lăng Y Y cũng không còn vừa tiếp xúc thì lui nữa, mà tốc độ lại cực nhanh, liên tiếp chém vào mấy chục chiêu.
"Phù phù..."
Phương Bình thở dốc kịch liệt, Lăng Y Y đối diện cũng mồ hôi đầm đìa.
"Khai Thiên Phủ!"
Lăng Y Y bỗng nhiên gầm dữ dội một tiếng, tốc độ của cây rìu đột nhiên tăng lên dữ dội.
Hai người đánh tới bây giờ, tuy rằng không bị thương quá nặng, nhưng khí huyết, tinh lực, thể lực đều tiêu hao nghiêm trọng.
Lăng Y Y hiển nhiên không muốn bị Phương Bình kéo dài thêm, cô bạo phát khí huyết mãnh liệt, bổ rìu xuống!
Một rìu bổ xuống, Phương Bình dường như cảm nhận được mùi vị chết chóc… Khí tức rất giống một đao chém chết những võ giả cấp bốn kia của Tần Phượng Thanh!
Phương Bình cắn răng, gân cốt không ngừng truyền đến tiếng nổ vang rền, toàn bộ khí huyết trên người dồn về cánh tay.
Sau một khắc, Phương Bình không né không trốn, một đao chém ra!
"Thất liên trảm!"
...
"Thất liên trảm!"
Trong đám người, nhóm người Phó Xương Đỉnh khẽ hô, Phương Bình tiến bộ thật nhanh.
Kết quả, vừa mới thốt lên kinh ngạc, Phương Bình đột nhiên chợt lui lại.
Lui lại mấy bước, cậu quát: "Dùng đại chiêu chán òm, tôi không muốn giết chị!"
"Khốn kiếp, bà đây chém chết mi!"
Lăng Y Y giận dữ hét lên.
Không phải dùng đại chiêu không thú vị, Phương Bình gào lên một tiến "Thất liên trảm", đại khái cũng muốn bạo phát thất liên trảm. Nhưng kết quả chỉ mới chém ra đao thứ nhất, Phương Bình ý thức được mình không làm được thất liên trảm, cho nên lúc này mới vội vàng lùi về sau.
Lăng Y Y nhanh chóng đuổi theo, Phương Bình lại lần nữa gầm dữ dội một tiếng.
Trường đao tiếp xúc với lưỡi rìu, Phương Bình lại lần nữa lùi về sau.
Đạo sư của Kinh Võ vội vàng phi thân xuống, gầm dữ dội nói: "Lùi về sau!"
Phương Bình sắp lui tới mức đụng vào nhóm người xem rồi, Phương Bình lúc này không chém được thất liên trảm, không phải là đối thủ của Lăng Y Y, vừa tiếp xúc là lùi lại ngay, không thể không lùi.
Nhóm người vội vàng lùi lại.
Phương Bình cũng không ngừng gầm nhẹ, liên tục lùi về sau, nhưng đầu đến cuối vẫn luôn cảm thấy mình còn kém một chút.
Lăng Y Y không bỏ qua cho cậu, cây rìu nặng cũng không hạ xuống, gắt gao đuổi theo Phương Bình, kiểu, bây giờ cậu có ngon thì chạy ra khỏi thung lũng Hoan Nhạc đi, tôi sẽ không truy sát cậu nữa!
"Uất ức quá!"
"Mất mặt kinh khủng!"
Phương Bình gào thét trong lòng, trước nhiều người như vậy, bị một người phụ nữ đánh liên tục lùi lại, quá mất mặt rồi!
Vì sao không thể tung được thất liên trảm!
Ngày đó gào một tiếng "Lục liên trảm" không phải thực sự làm được hay sao?
Đang lúc này, bên tai Phương Bình có âm thanh truyền đến.
"Ngu ngốc, tinh khí thần hợp nhất, lực lượng tinh thần không thể đối địch, không có nghĩa là triệt để từ bỏ, tức chết lão tử rồi!"
Giọng nói quen tai khiến tinh thần Phương Bình chấn động, mình quá mức để ý rồi!
Bởi vì sau khi bổ sung lực lượng tinh thần, cậu cũng không dám dùng để đối địch nữa, nhưng mà lực lượng tinh thần vốn là cùng một thể với cơ thể người, làm sao có thể thật sự xem như vật ngoài thân được.
Thất liên trảm không thể thi triển được, thậm chí ngay cả xu hướng thất liên trảm cũng không, chính là vì điểm này.
Tâm tư rõ ràng hơn, khí thế Phương Bình cũng biến đổi, lại quát lên: "Thất liên trảm!"
"Gào gào cái quần què!"
Lăng Y Y thô tục một câu, thừa cơ hội, chớp mắt đuổi theo Phương Bình, hạ một rìu xuống!
Khuôn mặt Phương Bình ửng hồng, cậu gầm nhẹ một tiếng, không vui vẻ lui về sau, trường đao nhanh chóng chém xuống, liên tiếp vang lên leng keng sáu tiếng. Mặt đất dưới chân hai người đã triệt để sụp xuống, tạo thành một cái hố sâu nửa mét, bao vây hai người vào trong đó.
Chờ đến đao thứ bảy, Phương Bình hơi nhướng mày, hầu như không chút do dự, khôi phục một ít khí huyết, chớp mắt hạ đao!
"Oanh!"
Một tiếng nổ vang trời vang lên, Lăng Y Y bay ngược ra ngoài, máu trong miệng phun ra tung toé.
Phương Bình thở ra một hơi, không hề cảm giác mình làm vậy có gì không ổn, chẳng qua chỉ hơi thiếu chút khí huyết là cậu đã có thể bùng nổ thất liên trảm rồi, bước ngoặt như vậy, ai còn quan tâm những cái kia, chú ý quá mức cũng không phải chuyện gì tốt.
Nắm giữ thất liên trảm càng quan trọng hơn việc để tâm lý có cản trở, huống hồ, Phương Bình cũng không cảm thấy đây là cản trở.
Hiện tại hai người đã khôi phục lại khí huyết, thất liên trảm cũng đã tung ra, chứng tỏ cậu đã nắm giữ tuyệt chiêu, Lăng Y Y còn phải tiếp chiêu.
...
Lăng Y Y bay ngược ra, rơi xuống trên mặt đất, lay đầu một thoáng, ngẩng đầu nhìn Phương Bình, cắn răng nghiến lợi nói: "Cậu thật học được rồi?"
Phiên bản Bạo Huyết Cuồng Đao gốc chỉ có uy lực bình thường đối với giới võ giả trung cấp.
Nhưng sau khi Trương Định Nam trở thành Tông sư, ông ấy đã cải tiến chiến pháp này, khiến phiên bản cải tiến cực kỳ ưu tú trong dàn chiến pháp trung cấp.
Phương Bình bạo phát thất liên trảm, mạnh hơn không ít so với tuyệt chiêu bình thường.
Hai người đánh đến lúc đó, khí huyết tương đương, Phương Bình bạo phát thất liên trảm, lại bổ sung thêm chút khí huyết, uy lực bạo phát của Lăng Y Y ngược lại không bằng cậu.
Phương Bình lạnh nhạt nói: "Cũng được, tôi cũng không bắt nạt chị, nhìn chị có vẻ còn có thể đánh tiếp!
Tôi không cần khí huyết nữa, chúng ta vật lộn!"
"Khốn kiếp, cậu dám giở trò với tôi, tôi đánh chết cậu!"
Vừa nói lời này, Lăng Y Y bỗng nhiên giận tím mặt, tung người bay lên, sau một khắc, nhanh chóng lao tới chỗ Phương Bình, giơ nắm đấm lên đấm túi bụi!