Chương 543: Tất cả đều vì thực lực
"Làm nhiệm vụ không được, đi địa quật không được, không đưa công ty ra gọi đầu tư vốn được..."
Phương Bình đau đầu, vậy mình nên làm gì?
35 triệu, thực ra cũng đủ cho cậu đột phá rồi.
Nhưng lão Lý lại nhất định phải nói với cậu chuyện một lần có thể dựng được năm cây cầu, tiến thẳng đến cấp bốn trung kỳ để mê hoặc cậu. Điều này khiến Phương Bình không cam tâm chậm rãi dựng từng cây cầu nối.
"Trương Ngữ mất một năm mới hoàn thành xây dựng xong năm cây cầu nối."
"Vương Kim Dương, cũng tốn một khoảng thời gian không ngắn."
"Những người này, tốn rất nhiều thời gian dựng năm cây cầu nối, bọn họ cũng đều là thiên tài, mình có thể cũng sẽ phải mất nửa năm, hoặc thậm chí là càng lâu hơn nữa."
"Nếu có thể một lần xây cầu thành công, vậy mình có thể đi khiêu chiến Trương Ngữ với thực lực cấp bốn trung kỳ, cùng cấp cùng kỳ, đánh như vậy mới thoải mái."
"Đương nhiên, quan trọng vẫn là rút ngắn khoảng cách với lão Vương, anh ấy cũng mới cấp bốn cao kỳ mà thôi."
Phương Bình suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bỗng nhiên cắn răng một cái, nhận quảng cáo!
Nhân lúc mình còn đang nổi tiếng, trước khi công khai bảng xếp hạng trung cấp, mình chính là võ giả phái thực chiến có tiếng nhất, chỉ sau các Tông sư.
Nhận quay mấy cái quảng cáo, có thể có tiền liền tay rồi!
...
Vì để kiếm đủ điểm tài phú, Phương Bình cũng liều mạng.
Cậu để Lý Thừa Trạch liên lạc, nhân lúc hiện tại cậu còn đang nổi tiếng, cứ kiếm bội một lần rồi tính.
...
Không bao lâu, Phương Bình liền nhận được mấy cái hợp đồng quảng cáo.
Phương Bình bây giờ vẫn khá nổi tiếng, hơn nữa, danh tiếng cũng không nhỏ, điều này, các nhà đầu tư cũng biết.
Nhân lúc Phương Bình vẫn còn hot, nhanh chóng quay vài cái quảng cáo đăng lên mạng, hiệu quả vẫn được.
Thế là, chỉ vẻn vẹn bốn, năm ngày.
Quảng cáo của Phương Bình được lên sóng rồi!
"Phương Bình dạy cách đánh quái thú, quái thú có mạnh, một đao đoạt mạng, hoan nghênh các hạ đến với Thế Giới Tiểu Quái Thú!"
"Đàn ông phong độ, giày thể thao Dick, đạp không thoải mái!"
"Dầu gội làm mềm tóc, tự tin thế đấy!"
"..."
Khi trên internet đâu đâu cũng xuất hiện quảng cáo của Phương Bình.
Rất nhiều người tan vỡ.
...
Kinh Võ.
Võ đạo xã.
Đám người Lăng Y Y nhìn màn hình quảng cáo, ai nấy như bị líu lưỡi.
Hàn Húc cảm khái nói: "Đường đường là đệ nhất cấp ba, lại chạy đi đánh quái thú. Cảm giác này… thật sự không lời nào diễn tả được!"
Lăng Y Y cắn muốn nát răng: "Tôi thua tên hề này ư?"
Mọi người không phải là minh tinh giới showbiz.
Một số nghệ sĩ vàng đi giết sinh vật địa quật cũng không hề chùn tay.
Nhưng Phương Bình, cậu có thể để lại chút mặt mũi được không, đi mà nhận mấy cái quảng cáo lớn ấy, những quảng cáo nhỏ của công ty ven đường này mà cậu cũng nhận!
...
Dương Thành.
Phương Viên cũng tan vỡ.
"Phương Bình đang làm gì thế?"
Phương Viên khó hiểu, ông anh mình thiếu tiền đến vậy sao?
Quảng cáo vừa xuất hiện, mọi người đều cảm thấy dây thần kinh của mình bị kích động rất mạnh.
"Thiếu tiền vậy sao?" Phương Viên lẩm bẩm một tiếng, nhưng mà mình cũng hết cách rồi, mặc dù quỹ đen của mình cũng không ít, nhưng là không ít đối với mình, chứ với ông anh mình, hở ra là cần 10 triệu, mình cũng không cách nào giúp đỡ.
"Hay là chiêu thêm hội viên?"
Phương Viên chống cằm chăm chú suy nghĩ, chiêu thêm hội viên, có thể thu phí.
...
Cùng lúc đó.
Kinh Nam.
Trần Vân Hi lại đồng tình nói: "Phương Bình thật rất thiếu tiền."
Đường đường một vị cường giả đệ nhất cấp ba, thế mà lưu lạc tới mức đi nhận quảng cáo nhỏ rồi, rốt cuộc thì thiếu tiền tới mức nào cơ chứ?
Trần Vân Hi than nhẹ một tiếng, có thể đây chính là nguyên nhân Phương Bình càng ngày càng mạnh.
Gia cảnh bần hàn thì làm sao?
Mất mặt thì có làm sao?
Chỉ cần có thể bước đi ngày càng xa hơn trên con đường võ đạo, hôm nay mất mặt, ngày khác trở thành Tông sư, được người người ca tụng.
Ngày xưa Phương Tông sư xuất thân bần hàn, nhưng vẫn có thể trở thành Tông sư, đây chính là tấm gương điển hình của sự cố gắng không ngừng.
...
Ma Võ.
Phương Bình đối mặt với ánh mắt muốn giết người của lão Lý, bất đắc dĩ giải thích: "Thầy, quảng cáo lớn không tiện nhận ạ.
Hơn nữa, em cũng chỉ là tự lực cánh sinh, cũng không trộm không cướp.
Em không nhận quảng cáo thuốc giả, không nhận những quảng cáo kêu gọi mọi người đi đăng ký học lớp đào tạo võ giả.
Em nhận quảng cáo trò chơi, giày thể thao, dầu gội đầu, chuyện này không vấn đề chứ ạ?"
"Tôi sĩ diện!"
Lão Lý cắn răng nói một câu!
Em nghĩ chúng ta không cần mặt mũi, không cần sĩ diện vậy sao?
Em đường đường là đệ nhất cấp ba phái thực chiến, lại đi nhận những quảng cáo thế này, không thấy mất mặt sao?
Phương Bình ngượng ngùng nói: "Mặt mũi không quan trọng bằng tiền ạ, thầy đừng thấy những công ty này nhỏ, nhưng mà họ trả tiền rất thoải mái nha. Thầy đoán xem, em nhận 12 cái quảng cáo, bọn họ trả công em bao nhiêu tiền?
Em một ngày quay bốn, năm cái, chỉ tốn ba ngày thôi. Mà mỗi cái quảng cáo, thấp nhất là 2 triệu, nhiều là 5 triệu!
Đều có tiền, bọn họ trả tiền cũng thoải mái.
Ba ngày, em đã kiếm lời được 42 triệu.
Thầy, thầy xem, nếu em đi nhận nhiệm vụ, vậy cần phải làm trong bao lâu?"
"42 triệu?"
Lão Lý cũng hơi sửng sốt một chút, lẩm bẩm nói: "Hiện tại kiếm tiền dễ dàng như vậy ư?"
Phương Bình cười nói: "Đều chỉ là cố gắng phát huy độ hot của em mà thôi, một cái quảng cáo trả mấy triệu, thực ra cũng không nhiều lắm, hơn nữa cũng chỉ là kiếm tiền liền tay. Sau lần này, chỉ sợ lần sau cũng không ai lại tìm em khai thác tài năng nữa rồi."
Lão Lý hừ một tiếng, một lát mới nói: "Thiếu tiền như vậy?"
"Hết cách rồi, gia cảnh như vậy..."
"Bớt đi!"
Lão Lý lại hừ lần nữa, nói: "Nếu như thiếu tiền, tôi cho em mượn một chút..."
"Quên đi, thầy giữ lại làm tiền dưỡng lão đi."
Phương Bình trực tiếp từ chối, cậu thật ra cũng không phải thiếu tiền, mà thiếu điểm tài phú.
Tiền tuy rằng cũng có thể chuyển hóa thành thuốc bổ trợ, chuyển đổi thành những dạng khác, nhưng trung gian có nhiều trình tự, muốn biến những thứ đó thành thực lực cũng cần thời gian.
Mà thực ra Phương Bình không có thời gian.
Tiền mượn được không được tính thành điểm tài phú.
Bị Phương Bình từ chối, lão Lý cũng không thèm để ý, nhìn cậu một hồi, ông hỏi: "Kéo dài nhiều ngày như vậy, chuẩn bị đột phá chưa?"
Nói xong, ánh mắt ông lóe lên tia nguy hiểm nói: "Tôi thì không sao, dù sao tôi cũng không phải đạo sư của em.
Nhưng chờ Lữ Phượng Nhu trở về, phát hiện em nhận quay nhiều quảng cáo rác rưởi như vậy, bà ấy là một người rất sĩ diện, bà ấy sẽ nện chết em, em có tin hay không?"
Nhưng nếu như em đột phá lên võ giả trung cấp, có lẽ bà ấy cũng sẽ không thèm để ý chuyện này đâu."
Lữ Phượng Nhu là người sắp trở thành Tông sư, học trò mình lại chạy đi nhận quay mấy cái quảng cáo nhỏ lẻ, đúng là rất mất mặt.
Đương nhiên cũng chưa tới mức phải thanh lý môn hộ.
Nhưng mà Phương Bình e là cũng khó tránh bị đập cho một trận.
Nhưng võ giả vẫn phải nhìn thực lực thế nào, nếu như Phương Bình trở thành võ giả trung cấp, có lẽ Lữ Phượng Nhu sẽ không có ý kiến gì, học trò của bà một năm lên bốn cấp, nhận quay vài cái quảng cáo thì làm sao!
Phương Bình nhận quảng cáo vì mục đích muốn đột phá, làm sao có thể từ chối.
Phương Bình nghe lão Lý hỏi vậy, vội vàng nói: "Đương nhiên muốn đột phá, em còn chuẩn bị đột phá xong đi tìm Trương Ngữ khiêu chiến đây này."
"Không biết nên nói em như thế nào nữa."
Lão Lý bất đắc dĩ lắc đầu, gặp phải loại học sinh như Phương Bình, thật đau đầu.
Nhưng mà chuyện nhận quay quảng cáo đã xảy ra rồi, nói nữa cũng vô dụng.
Thằng nhóc này một lòng một dạ muốn kiếm tiền, có thể đúng là đang thiếu những tài nguyên này, nhưng nhìn cậu, đệ nhất cấp ba, cầm trong tay trường đao cấp B, trên người mặc giáp da cấp năm trung kỳ, lão Lý hoàn toàn không cách nào hình dung Phương Bình là một người thiếu tiền.
Không tự thuật nữa, rất nhanh, lão Lý dẫn Phương Bình đến Khí Huyết Trì.
Phương Bình cũng không từ chối, tuy rằng Khí Huyết Trì tốn kém không nhỏ.
Nhưng cậu cũng cần tới sự trợ giúp của Khí Huyết Trì. Nếu không rơi vào tình trạng không còn cách nào khác, cậu không muốn dùng điểm tài phú, điểm tài phú bây giờ cũng không nhiều.
Tuy rằng kiếm hơn 40 triệu, có thể mà tiêu xài cũng cực nhanh.
Xương sọ gì đó đến bây giờ còn chưa rèn luyện đây.
...
Khí Huyết Trì.
Nói là Khí Huyết Trì, thực ra bố trí tương tự như phòng năng lượng.
Phương Bình ở bên ngoài nhìn một hồi, quay đầu hỏi đạo sư phụ trách Khí Huyết Trì: "Thầy ơi, nếu như lúc em tu luyện, nồng độ khí huyết bị thiếu thì làm sao ạ?
Nồng độ khí huyết trong phòng này hình như không quá cao thì phải?
Em hấp thu hết có kịp bổ sung không ạ?"