Chương 555: Ma Võ thay đổi (3)
Phương Bình nói xong, tiếp tục nói: "Về mặt cống hiến, đầu năm nay, em dẫn dắt Ma Võ tham gia thi đấu giao lưu, thắng lợi trở về, có được xem là cống hiến hay không?
Em vô địch cấp ba, đánh tan các trường, dương uy Ma Võ, có được xem là cống hiến hay không?
Em từng mang tin tình báo quan trọng về cho Hoa Quốc, có được xem là cống hiến hay không?
Nếu thầy lấy điều này để phủ định tư cách khiêu chiến của em, em cảm thấy không thích hợp!"
Đạo sư phản đối vừa định mở miệng nói tiếp, Ngô Khuê Sơn đã lạnh nhạt nói: "Trương Ngữ, em thấy thế nào?"
Trong đám người, Trương Ngữ bước ra, ngửa đầu nói: "Em tiếp nhận khiêu chiến. Phương Bình nói không sai, trước khác nay khác, Ma Võ cần sinh viên mạnh mẽ hơn đảm nhiệm chức hội trưởng hội võ đạo, dù Phương Bình không nói, em cũng có ý này!
Đương nhiên, mạnh hơn em không hẳn là người mạnh nhất.
Phương Bình, nếu như cậu thắng, cậu có dám tiếp nhận khiêu chiến từ những người khác không?"
Phương Bình cười nói: "Anh Trương không cần khiêu khích, khiêu chiến tôi cũng được, Phương Bình này, ai đến cũng không từ chối!"
Đúng lúc này, Tạ Lỗi bỗng nhiên quát lên: "Phương Bình, cậu muốn khiêu chiến hội trưởng, trước hết thắng được tôi rồi lại nói!"
Trương Ngữ đang muốn ngăn cậu ta lại, Phương Bình đã lớn tiếng nói: "Đã muốn sớm ngày luận bàn với anh một chút. Tạ Lỗi, nếu như anh đã không thể chờ được nữa, vậy tôi với anh đánh trước một trận, làm nóng người thì có làm sao!"
"Ngông cuồng!"
Tạ Lỗi giận dữ, một câu "làm nóng người" của Phương Bình xem như triệt để chọc giận cậu!
Sau một khắc, thân hình Tạ Lỗi hơi động, nhảy qua đám người, xuất hiện phía trước đoàn người.
Tạ Lỗi nhảy ra khỏi đoàn người, Phương Bình cũng không để ý tới những người khác nữa, cũng nhảy ra.
"Ba chiêu đủ đánh bại anh!"
Phương Bình khẽ quát lên một tiếng, vẫn chưa cầm đao, hai tay không vũ khí.
Binh khí dài như đao lúc này không thích hợp mang theo bên người.
"Để xem cậu còn hung hăng đến khi nào!"
Tạ Lỗi hoàn toàn bị chọc tức rồi!
Hai người kết thúc màn đối thoại, mũi chân Phương Bình đạp đất, chớp mắt nhảy lên, mạnh mẽ lăng không đi tới.
Giữa không trung, Phương Bình khẽ quát một tiếng, trong chớp mắt, bàn tay hiện ra một màu đỏ thắm.
"Chém!"
Một tiếng quát to như sấm nổ tung vang rền bên tai mọi người.
Sau một khắc, không ít người hoàn hồn, tầm mắt nhìn về phía trước, nhất thời, có không ít người biến sắc.
Phương Bình hóa chưởng thành đao, chém xuống một đao, Tạ Lỗi không lùi về sau, giương quyền cố gắng đón đỡ.
Nhưng Tạ Lỗi mới vào cấp bốn sơ kỳ, thời gian củng cố cấp độ ở đỉnh cấp ba cũng không dài, cùng cấp cũng không phải là đối thủ của Phương Bình, chớ nói chi Phương Bình lại cao hơn anh ta một kỳ.
Thất trảm hợp nhất - Bạo Huyết Cuồng Đao, một đao này chém xuống, nắm đấm của Tạ Lỗi chớp mắt bị nổ tung, máu me bắn tung tóe, xương tay vang lên tiếng "răng rắc" chói tai.
Trong lúc mọi người chấn động, Phương Bình lại lần nữa hô lên một tiếng!
"Định!"
Một tiếng quát to vang lên, biểu cảm của Tạ Lỗi hơi ngưng lại, một giây sau, Phương Bình biến chưởng thành quyền, một quyền đấm thẳng vào ngực Tạ Lỗi. Tạ Lỗi bay ngược ra ngoài, rơi xuống trên đất, rất lâu không nói lời nào.
"Anh Tạ, cảm ơn nha!"
Phương Bình vô cùng bình tĩnh.
Tính cả kinh sợ tinh thần, trước sau ba chiêu, Tạ Lỗi bại trận.
Chiêu thứ nhất, cũng chỉ để Tạ Lỗi biết chênh lệch giữa hai người như thế nào, nếu không Phương Bình vốn có hơn 600 hz lực lượng tinh thần, kinh sợ Tạ Lỗi không thành vấn đề. Dưới ảnh hưởng của kinh sợ tinh thần, một chiêu đủ để đánh bại anh ta.
Toàn bộ người trong sân tập lúc này đều yên tĩnh không một tiếng động.
Tạ Lỗi cũng là võ giả ba lần tôi cốt, còn cao hơn Phương Bình một khóa, là một thiên tài hiếm có của Ma Võ, được người người khen ngợi là người nối nghiệp hội trưởng sáng giá nhất.
Lúc này đây, trước sau chừng hai giây, đã bị Phương Bình đánh tan tác.
Bại quá nhanh, thua quá thảm!
Tất cả sinh viên cũng không ngờ tới kết quả này, ngay cả những đạo sư kia e là cũng không có mấy người ngờ tới.
Trên đài cao, Lữ Phượng Nhu hờ hững, Lý Trường Sinh cười khẽ, những người khác cũng hơi biến sắc.
Những người khác sợ rằng còn đang tưởng hai đại cao thủ đỉnh cấp ba giao thủ với nhau, chỉ có bọn họ biết, đây là hai vị cường giả trung cấp giao thủ!
Đúng, võ giả trung cấp có thể xưng cường giả.
Nhưng mà, thiên kiêu Ma Võ - Tạ Lỗi, hai chiêu, bị đánh tan tác!
Kinh sợ tinh thần thậm chí có thể không cần tính là một chiêu.
...
"Kinh sợ tinh thần..."
Ngô Khuê Sơn nhẹ giọng nói mê, Hoàng Cảnh bên cạnh ngưng thần nói: "Lực lượng tinh thần mạnh hơn trước đây rất nhiều. Lúc Diêu Thành Quân lên cấp bốn, lực lượng tinh thần miễn cưỡng phóng ra ngoài, vượt hơn 600 hz, Phương Bình… Hình như cũng không yếu hơn cậu ta!"
Lực lượng tinh thần của Phương Bình mạnh cỡ nào, thực ra Hoàng Cảnh biết.
Lần đầu tiên biết đến là khi Phương Bình nỗ lực quấy phá kéo tóc ông, lúc đó, không quá cao.
Lần thứ hai, khi Phương Bình đột phá đến cấp ba cao kỳ, lực lượng tinh thần cũng đột phá, lần đó, thực ra lực lượng tinh thần của Phương Bình đã miễn cưỡng đạt đến tiêu chuẩn để phóng ra ngoài.
Đương nhiên, không phải dạng phóng thích tinh thần như Tông sư, mà chỉ là có thể rời khỏi hạn chế của cơ thể, tiến hành bắt giữ hạt năng lượng.
Bây giờ, mới bao lâu?
Tiến độ phát triển lực lượng tinh thần cực kỳ chậm.
Không như khí huyết, vừa đột phá một cảnh giới sẽ được tăng cường mấy trăm, hơn 1000 cal khí huyết.
Rất khó để tăng trưởng lực lượng tinh thần, không có thuốc phụ trợ, không có công pháp tu luyện…
Dù Phương Bình đến cấp bốn, theo lý thuyết, tốc độ tăng trưởng lực lượng tinh thần cũng không quá nhiều.
Nhưng hiện tại, lực lượng tinh thần của Phương Bình đúng là tăng trưởng cực nhanh, có thể kinh sợ Tạ Lỗi cùng cấp, hầu như khiến Tạ Lỗi không có lực đánh trả.
Vị Tông sư còn lại của Ma Võ, Lưu Phá Lỗ, tướng người thon gầy lại cười nói: "Thằng nhóc này trước đó đi Nam Giang gặp Trương Định Nam, Trương Định Nam cũng cực kỳ xem trọng, vị trí hội trưởng hội võ đạo… e là thật sự rơi vào tay em ấy rồi."
Lão Lý bên cạnh cười nói: "Lão Lưu, đâu chỉ Trương Định Nam, hiệu trưởng Trần của Kinh Nam cũng khen em ấy không dứt miệng, tôi thấy vị trí hội trưởng hội võ đạo này không có gì bất ngờ rồi."
Một bên khác, Đường Phong hơi nhíu mày nói: "Cậu ta có thể quản lý tốt hội võ đạo sao?"
"Vì sao không thể?"
Lão Lý cười nói: "Công ty riêng của em ấy, tôi thấy quản lý không tệ."
Đường Phong yên lặng không nói, trong mắt ông, ông cũng cảm thấy cường giả vi tôn.
Nếu Trương Ngữ thật không bằng Phương Bình, vậy thì nhường lại vị trí hội trưởng hội võ đạo cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà… để Phương Bình làm hội trưởng hội võ đạo, ông sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Thôi bỏ đi, chẳng muốn quản.
Đường Phong không lên tiếng nữa, mấy vị viện trưởng khác cũng không nói lời nào. Ngô Khuê Sơn thấy thế, liếc mắt nhìn Lữ Phượng Nhu vẫn luôn trầm mặc, cũng không nói thêm lời nào.
...
Đứng ở phía trước đoàn người, Tạ Lỗi dường như hơi hoảng hốt, Trương Tử Vi không nói một lời, tiến lên đỡ anh ta lui về đoàn người.
Võ giả giao thủ, thắng bại có lúc diễn ra nhanh như vậy.
Mà điều này cũng chứng minh được thực lực chênh lệch hai bên.
Trương Ngữ nhẹ nhàng thở ra, Tần Phượng Thanh đứng trên hàng đầu quẹt miệng, thằng nhóc Phương Bình này, ngày càng khó quấn lấy rồi!
"Thật là lợi hại!"
"Đây chính là thực lực đệ nhất cấp ba ư?"
"Tạ hội phó cứ như thế đã thất bại rồi?"
"Khó có thể tin!"
"..."
Danh tiếng của Tạ Lỗi không nhỏ.
Trước khi Phương Bình tới Ma Võ, anh ta là võ giả ba lần tôi cốt duy nhất, là hội phó hội võ đạo.
Trước đó, xếp hạng của Tạ Lỗi trong bảng xếp hạng chiến lực cấp ba cũng không thấp.
Mà lúc này, lần đầu tiên mọi người được chứng kiến chênh lệch thực lực giữa Tạ Lỗi với Phương Bình.
Cùng là võ giả ba lần tôi cốt, Phương Bình ung dung đánh bại Tạ Lỗi.
Phía trước đoàn người.
Sắc mặt Trương Ngữ hơi nặng nề nói: "Phương Bình, cậu cấp bốn rồi?"
Phương Bình cười nói: "Anh Tạ cũng cấp bốn, tôi không tính là lấy cảnh giới ép người chứ?"
Đây xem như là lời giải thích của Phương Bình, miễn cho mọi người nghĩ mình bắt nạt người khác.
Nhưng mà, câu nói này lại lần nữa nổi lửa bàn tán.
"Võ giả cấp bốn!"
"Phương Bình cấp bốn, Tạ Lỗi cũng cấp bốn rồi!"
"Đều là thiên tài chân chính!"
"Quá nhanh, một người mới vừa lên đại học năm hai, một người mới vừa lên đại học năm ba mà thôi!"
"Tạ Lỗi còn hai năm nữa sẽ tốt nghiệp, Phương Bình còn ba năm... Vậy nghĩa là sắp có học viên cấp năm, cấp sáu rồi?"
Bất kể là Tạ Lỗi hay là Phương Bình, lúc này đều là thời hoàng kim tu luyện.
Trong thời gian hai năm, Tạ Lỗi lại lên một cấp, độ khó không lớn, có hy vọng tốt nghiệp với thân phận võ giả cấp năm.
Còn Phương Bình… cũng có thể là cấp sáu, nếu không lên nổi, thì cũng tốt nghiệp là võ giả cấp năm.
Hai vị võ giả cấp bốn kết thúc giao thủ nhanh quá mức tưởng tượng.