Chương 57: Có tiền trước phải hưởng thụ
Nghe Phương Bình nói như vậy, Phương Viên cảm thấy kỳ quái nói: "Anh kiếm tiền rồi?"
"Ừm."
"Kiếm được bao nhiêu?"
"Cái này em đừng hỏi. Em chỉ cần biết hiện tại anh không thiếu tiền là được rồi."
"Anh làm sao kiếm tiền? Anh làm công đi rồi?"
"Không."
"Vậy anh..."
Đột nhiên, Phương Viên bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, giương nanh múa vuốt muốn tìm Phương Bình đánh nhau một trận.
"Phương Bình, anh quá đáng ghét rồi!"
"Chắc chắn anh đã đi tìm Vương Kim Dương xin chữ ký, sau đó bán chữ ký của anh ấy có đúng hay không?"
"Đây là chủ ý em nghĩ ra mà. Hèn chi hôm qua anh không cho em nói chuyện với anh Vương Kim Dương, hóa ra là anh có ý cướp chủ ý của em!"
"Đồ xấu xa!"
"Đánh cắp thành quả lao động của em!"
"..."
Phương Viên tức điên, uổng công cô bé sáng nay còn cảm động muốn rơi nước mắt, anh trai mình thế mà lại cho mình 100 đồng tiền ăn vặt kếch sù như vậy.
Hóa ra là sử dụng ý tưởng của cô để kiếm tiền!
Phương Bình đen mặt, con bé này, năng lực phân tích và suy đoán thật là mạnh mẽ.
Nhưng hiện tại cậu cũng không muốn phủ nhận, con bé đã nghĩ như vậy, thôi cứ để nó nghĩ vậy đi.
Dù sao lần này kiếm được tiền quả thực cũng có liên quan đến Vương Kim Dương.
Phương Bình không phủ nhận, Phương Viên đương nhiên cho rằng mình đoán đúng, mặt mày ảo não nói: "Thành thật khai báo đi anh rốt cuộc đã bán được bao nhiêu tiền?"
"Không nhiều."
"1000?" Phương Viên thử dò xét nói.
"Ha ha!"
"2000?"
"Ha ha..."
"..."
Phương Viên hít vào một ngụm khí lạnh, chẳng trách anh hai hào phóng như vậy, kiếm được hơn 2000 đồng!
Sau khi chấn kinh một trận, con ngươi Phương Viên nhanh chóng xoay vòng vòng, gương mặt lại nhanh chóng cười nói: “Anh hai, chia 5-5 được không?”
“Hơ hơ, anh không nghe nhầm đó chứ? Em mới gọi anh là gì?”
Phương Bình móc móc lỗ tai, làm bộ nghe không rõ.
“Anh! Anh hai! Em nói mình chia 5-5 được không anh? Không thì chia 4-6 cũng được…”
Cô bé chẳng có chút xấu hổ nào, dù sao cũng là anh hai của mình mà, gọi một tiếng “anh hai” cũng không mất miêng thịt nào.
Chờ khi Phương Bình chia tiền tới tay, nên gọi cái gì thì gọi cái đó.
Phương Bình cười không được, khoát tay nói: “Nghĩ hay quá ha, em cần nhiều tiền như vậy làm gì? Khi nào không có tiền xài thì anh cho.
Còn nữa, sau này lo mà lấy lòng anh cho tốt. Đừng có suốt ngày không biết lớn nhỏ gọi Phương Bình Phương Bình.
Phương Viên thấy không thể cùng chia của với anh trai, cô có hơi không bằng lòng, nhưng cân nhắc đến chuyện anh mình hiện đang lamg người giàu có...
Cuối cùng vẫn cười ngọt ngào gật đầu, trong lòng đã đứa quyết tâm, sớm muộn gì cũng phải đào sạch túi tiền của anh trai!
...
Phương Viên vô cùng tận tình với Phương Bình, đến mức ngồi ăn cơm cũng cố ý gắp đồ ăn cho Phương Bình.
Sự thay đổi của cô bé khiến ba mẹ đang ăn nhìn thấy cũng phải hái hốc mồm.
Hai anh em bọn họ mặc dù quan hệ không tệ, nhưng mà ồn ào náo nhiệt mới giống bình thường.
Vậy mà lúc này, Phương Viên cuối cùng cũng biết gắp đồ ăn cho Phương Binh rồi?
Phương Danh Vinh nhìn thấy vậy, cảm thấy đồ ăn ngon hơn nhiều, cũng không uống rượu, gõ gõ chén không, ánh mắt vẫn nhiều lần nhìn Phương Viên.
Rõ ràng đang ám chỉ: “Con chỉ gắp cho anh thôi sao, con ba thì sao đây?”
Phương Viên cũng là một cô bé tinh quái, vừa thấy thái độ của ba không tốt, vội vàng cười ngọt ngào, gắp đồ ăn cho ba, giúp Lý Ngọc Anh xới cơm.
Được Phương Viên nhốn nháo làm trò, không khí trên bàn ănvoo cùng tốt.
Bữa tối không tính là quá phong phú, nhưng cả gia đình lại cực kỳ hài lòng, vui vẻ.
…
Cả nhà vui vẻ, tâm trạng Phương Bình cũng rất tốt.
Buổi tối khi rèn luyện thân thể, hôm qua Phương Bình chỉ có thể hít đất 100 cái liên tục, hôm nay cậu hít đất 160 cái liền.
Sau khi hít đất xong, Phương Viên luôn ngồi túc trực bên cạnh chỉ thiếu mỗi việc hét lớn "Quá trâu bò".
Nịnh hót là một chuyện, nhưng Phương Viên thật sự cảm thấy anh trai mình rất khoẻ.
Có thể hít đất liên tục nhiều cái như vậy, hoàn toàn vượt xa khỏi tưởng tưởng của cô.
…
Ngày hôm sau.
Chủ nhật.
Phương Bình dậy từ sớm, cũng không cố ý đi gõ cửa phòng Phương Viên để phá cô bé.
Đánh răng rửa mặt xong, thay một bộ đồ thành thục một chút, Phương Bình cầm tất cả tiền mặt giấu trong phòng nhét vào ba lô đeo sau lưng.
Hôm nay cậu chuẩn bị đi xem nhà, tốt nhất nên chọn một căn nhà đủ rộng, có phòng tập thể hình.
Nếu rẻ thì mua một căn, nếu quá mắc thì thuê một căn là được.
Căn nhà hiện tại của mình có diện tích quá nhỏ, cũng không có máy tập, các bài tập rèn luyện thân thể của Phương Bình cũng chỉ vòng đi vòng lại có vài động tác.
Không có máy tập phụ trợ, có những động tác cậu cũng không thể thực hiện được.
Hơn nữa, sắp có công pháp đến tay, Phương Bình cũng cần tìm một nơi phù hợp để luyện công.
...
Thành phố Dương Thành cũng không quá lớn.
Phương Bình không muốn đi ra ngoại ô mua nhà, nơi đó quá xa nhà cũ và trường Nhất Trung, không tiện đi lại.
Cho nên muốn chọn nhà, chỉ có thể chọn một tiểu khu cách khu Cảnh Hồ Viên và trường Nhất Trung không xa mà thôi.
Tiểu khu phải mới một chút, tốt nhất là có trang trí sẵn, không cần mình phải trang trí.
Nếu không mua được nhà mới thì mua nhà bán lại cũng được.
Hoàn cảnh cũng phải tốt, giá nhà cũng phải rẻ một chút.
Với những điều kiện như trên, Phương Bình cũng không còn quá nhiều lựa chọn.
...
Khoảng 7, 8 phút sau.
Tại Quan Hồ Uyển.
Quan Hồ Uyển cách Nhất Trung và Cảnh Hồ Viên không xa, vị trí nằm ở khoảng giữa giữa, hơi chếch về một phía.
Năm 2006, khu này chính thức mở bán, năm 2007 mới có hộ gia đình chính thức dọn vào ở.
Bây giờ là 2008, khu này cũng mở bán được 2 năm rồi, Quan Hồ Uyển vẫn chưa bán được hết các căn nhà ở khu đó, văn phòng kinh doanh bất động sản cũng không đóng cửa.
Bán không hết, không phải địa thế không tốt hay chất lượng không ổn.
Chủ yếu là do người ở Dương Thành không có nhu cầu mua nhà.
Năm 2008, ở các thành phố lớn, nhà cửa không đủ cho người ở, cung không đủ cầu, đầu tư bất động sản cũng không phải hiếm.
Nhưng Dương Thành chẳng qua chỉ là một thành phố tầm trung nhỏ, rất ít người sẽ đến Dương Thành đầu tư bất động sản, không đáng.
...
Văn phòng kinh doanh bất động sản của Quan Hồ Uyển.
Sau khi Phương Bình vào cửa, bên trong rất yên tĩnh, hầu như không có người nào.
Dù sao cũng đã mở bán hai năm nay, những căn nhà còn lại cũng đều là một vài căn cuối cùng, số lượng không nhiều.
Nhìn thấy Phương Bình bước vào cửa, vài nhân viên bán hàng đang tán gẫu bỗng nhiên ngừng lại chốc lát.
Lát sau, một nhân viên nữ mặc đồng phục bán hàng tầm hơn hai mươi tuổi đi tới.
"Chào anh, anh vừa ý căn nhà nào rồi? Nếu như anh muốn xem phòng, em sẽ dẫn anh đi xem nhà…"
Nhân viên bán hàng vẫn nhiệt tình, cũng không để ý tuổi tác của Phương Bình.
Cỡ tuổi của Phương Bình, đang chuẩn bị kết hôn cũng bình thường.
Kết hôn, đương nhiên cần mua nhà riêng.
Cũng không hỏi Phương Bình có muốn mua nhà hay không, mà trực tiếp hỏi cậu xem cậu vừa ý căn nào, đây cũng là một cách nói chuyện.
Nhà ở Quan Hồ Uyển cũng đã mở bán hai năm, lúc trước mặc kệ là tiểu thư ngại ngùng không biết mời chào mua nhà thế nào thì bây giờ cũng đã có kinh nghiệm rồi.
Khách hàng vừa vào cửa, trực tiếp hỏi yêu cầu, dẫn đi xem nhà.
Nếu khách hàng đang do dự, đừng nên đưa cho khách hàng quá nhiều lựa chọn, đừng bảo căn nhà này nhìn không ưng thì xem căn nhà khác.
Có nhiều khách hàng có tính do dự ăn vào trong máu, xem nhiều căn ngược lại không đưa ra được quyết định, lại càng do dự.
Rất nhiều lúc, một cuộc giao dịch thành công đều dựa vào lần xem nhà thứ nhất.
Có vài khách hàng, tới tới lui lui xem nhà mấy chục lần, cuối cùng vẫn cảm thấy căn nhà đầu tiên mình chọn là tốt hơn hẳn. Điều này cũng thành thông lệ rồi.
Hơn nữa, những người trẻ tuổi như Phương Bình càng dễ bị dao động.
Đổi lại là một cặp vợ chồng trung niên, đó mới là dằn vặt người khác.
Nữ nhân viên bán hàng vừa nghĩ, vừa thuần thục nói xong câu chào hỏi đã nói hơn mấy trăm ngàn lần.
Phương Bình cũng không cướp lời, chờ cô ta nói xong, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Có căn nào đã được trang trí sẵn chưa?"
"Có ạ!"
Nữ nhân viên bỗng cảm thấy phấn chấn hơn hẳn, đưa ra yêu cầu như thế này mới là khách hàng tiềm năng tiêu chuẩn.
Những khách hàng khác khi đi vào, chẳng đưa ra yêu cầu gì, chỉ xem một chút, cuối cùng phần lớn cũng chỉ là xem một chút.