Chương 67: Anh Vương chống lưng (2)
Đàm Hạo cười ha hả nói: "Nhưng mà nghe thì thấy trâu bò vậy thôi chớ hiệu quả cũng bình thường à.
Nếu không phải do ba tụi này muốn tụi này tu luyện thung công, tớ đã chẳng thèm luyện từ lâu rồi.
Nếu như tớ rèn luyện bình thường như Ngô Chí Hào, biết đâu bây giờ khí huyết đã cao hơn cả Chu Bân rồi!"
"Có thể đừng chém gió được không?"
Đàm Hạo vừa mới nói xong, Đàm Thao đã hơi bất đắc dĩ ngắt lời: "Khí huyết của Chu Bân là 125 cal, cậu ta thật sự có gì đó không bình thường.
120 cal là một mốc rào cản cho dù chúng ta có tập luyện như cậu ấy, chưa chắc đã có thể đột phá 120 cal."
"120 cal là rào cản?"
Phương Bình thầm tự hỏi, rào cản chỗ nào ta?
Sao mình lại không biết nhỉ?
Còn nữa, hai anh em này nói nhiều thế, rõ ràng mình vừa mới hỏi về Mã Bộ Thung, sao đã chuyển qua Chu Bân rồi?
Trong lúc Phương Bình oán thầm trong lòng, hai anh em kia cuối cùng cũng coi như đã trở về đề tài chính.
Đàm Thao hơi ngạc nhiên đánh giá Phương Bình một chút, dò hỏi: "Phương Bình, khí huyết của cậu thật sự cao hơn Ngô Chí Hào sao?"
Khí huyết của Ngô Chí Hào không thấp, trước đó đã tầm 115 cal, gần như ngang ngửa bọn họ.
Như bây giờ, Ngô Chí Hào không nói, bọn họ cũng không biết là bao nhiêu.
Chỉ nói Phương Bình cao hơn Ngô Chí Hào, đây chẳng phải là nói Phương Bình có khí huyết ngang ngửa với hai anh em bọn họ ư?
Số học sinh có khí huyết trên 115 cal ở Nhất Trung không nhiều, trước giờ chưa từng nghe tên Phương Bình.
"Chí Hào vẫn luôn nói vậy, tớ không đi kiểm tra, cũng không rõ lắm."
Phương Bình không muốn nhiều lời về việc này, mạnh mẽ quay lại chủ đề cũ: "Nhìn vóc dáng của hai cậu, hẳn là có thể đứng tấn rất lâu, hiện tại các cậu có thể đứng tấn bao lâu vậy?"
"Khoảng chừng nửa giờ."
"Nói vậy là đạt tầng đứng vững rồi?"
"Ồ, cái này cậu cũng biết à…"
Đàm Hạo cao to vạm vỡ lần thứ hai kinh ngạc một lát, sau đó tiếp tục cười nói: "Đứng tấn ba năm, cách đây không lâu mới có thể đạt đến tầng đứng vững này đấy…"
Đàm Hạo nói năng có hơi thô lỗ một chút, như Đàm Thao lại tỉ mỉ cẩn trọng hơn anh mình nhiều, nghe vậy, cậu ta lần hai đánh giá Phương Bình.
Một lát sau, Đàm Thao bỗng nhiên nói: "Phương Bình, cậu cũng đứng tấn?"
"Hả?"
Ngô Chí Hào không nhịn được, nhìn Phương Bình một cái.
Phương Bình cũng không phủ nhận, cười nói: "Đúng, tớ cũng đứng tấn, cũng tu luyện Mã Bộ Thung giống các cậu.
Nhưng mà tớ vẫn chưa đạt được đến cảnh giới đứng vững, vừa nãy nhìn các cậu đứng tấn, tư thế ổn hơn tớ nhiều lắm, thật đáng ngưỡng mộ."
Có phải đang tu luyện thung công hay không, không nhìn kỹ thì không thể phân biệt được.
Nếu nhìn kỹ một chút, từ tư thế bước đi, đến khí thế, nhìn kỹ có thể phân biệt được một chút.
Phương Bình không bước đi, Đàm Thao cũng chỉ là hơi nghi ngờ hỏi dò một câu.
Kết quả nghe thấy Phương Bình thừa nhận cậu ta cũng tu luyện Mã Bộ Thung, Đàm Thao lập tức có hứng thú, vội vàng hỏi: "Cậu tập đứng tấn bao lâu rồi?"
"Tập luyện cũng lâu lắm rồi."
Phương Bình không nói quá cụ thể, lại tiếp tục xoay chuyển đề tài nói: "Tớ vẫn luôn tự mình tìm tòi học hỏi, trước đây cũng không biết bên trường mình có người đang tu luyện thung công.
Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy có người chân chính luyện tập đứng tấn đấy.
Sau này khi các cậu đứng tấn, tớ có thể đến xem được không?"
Cậu bây giờ còn chưa thành thục được tầng đứng vững, không luyện được đến tầng thứ nhất này mà kết hợp thêm Rèn Luyện Pháp rất khó khăn, độ nguy hiểm cũng cao hơn bình thường.
Cho nên Phương Bình rất muốn đột phá lên tầng thứ nhất Mã Bộ Thung - đứng vững, cũng thử xem hiệu quả của hai anh em kia như thế nào.
Nếu chỉ nhìn hình vẽ, có nhiều chỗ khó mà lý giải được.
Nếu có sẵn người cùng tập để tham khảo, vậy chuyện đột phá tầng một - đứng vững dễ dàng hơn nhiều.
Mặc dù Vương Kim Dương có thể chỉ đạo cho cậu, nhưng mà anh ấy đang ở Giang Thành, hơn nữa, người ta gần đây muốn đột phá, Phương Bình cũng không tiện quấy rầy.
Hiện tại, vừa khéo gặp được hai anh em nhà này cùng tu luyện Mã Bộ Thung, đều đã đột phá tầng một - đứng vững.
Phương Bình quan sát một thời gian, thu hoạch chắc chắn không ít.
Đàm Hạo nghe vậy, cười ha hả nói: "Thoải mái nhìn đi, đây cũng chẳng phải là gì bí mật, thật ra, đứng tấn chủ yếu cần sự kiên trì.
Tớ và Đàm Thao bắt đầu đứng tấn từ lớp 10, cũng cách đây không lâu mới đột phá được tầng một thôi."
Biết Phương Bình cũng tu Mã Bộ Thung, anh em nhà họ Đàm lại nói nhiều hơn một chút.
Mới vừa rồi đã đứng tấn xong, bọn họ cũng không tiếp tục nữa, ngược lại cùng Phương Bình trò chuyện một chút về những tâm đắc của bọn họ về Mã Bộ Thung.
Lòng dạ học sinh cấp ba cũng không quá thâm trầm.
Hai anh em nhà họ Đàm chỉ mới gặp mặt Phương Bình lần đầu đã không hề kiêng dè gì mà chia sẻ cho Phương Bình những bí quyết mà họ đã lĩnh ngộ được.
Lần này, Phương Bình thật sự cảm thấy chuyến đi này đúng là không uổng công, lần này đã có quyết định đúng rồi.
Trong lúc nói chuyện, Phương Bình cũng đứng tấn một lần, hai anh em họ còn giúp cậu chỉnh lại tư thế.
…
Gần nửa tiếng sau.
Hai anh em nhà họ Đàm về nhà trước, Ngô Chí Hào lại có chút kỳ quái nhìn Phương Bình.
"Phương Bình, cậu cũng tu thung công à?"
"Ừm."
Ngô Chí Hào muốn nói lại thôi, tu luyện thung công, tốc độ tăng trưởng khí huyết bình thường sẽ chậm, chắc chắn không thể thiếu chuyện ăn uống đồ bổ và uống thuốc bổ được.
Nhà Phương Bình đào đâu ra tiền để chịu nổi những chi phí này chứ?
Phương Bình dường như nhìn thấu tâm tư của bạn mình, thuận miệng cười nói: "Trước đây tớ tuỳ tiện tu thôi, không cần tiến độ, nếu không cũng không đến nỗi khí huyết luôn rất thấp như vậy.
Sau đó không phải là tớ đã uống thuốc bổ sao?
Khí huyết tăng trưởng không ít, lúc này mới tiếp tục luyện thung công."
Ngô Chí Hào tuy rằng còn hơi nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi tiếp nữa, chẳng qua chỉ cảm thấy Phương Bình che giấu sâu thật.
Phương Bình cũng không để ý, để cậu ta nghi ngờ đi, cùng lắm là sau đó ném mọi chuyện cho Vương Kim Dương là được rồi.
Đã có anh Vương chống lưng cho rồi, Phương Bình cũng không sợ bị người khác nghi ngờ cái gì.
Những tên này chẳng lẽ còn dám đi hỏi Vương Kim Dương?
Cho dù hỏi, Vương Kim Dương cũng sẽ ra mặt, chuyện của Hoàng Bân, Vương Kim Dương nhất định phải làm tròn dịch vụ hậu mãi.
...
Giang Thành.
Vương Kim Dương vừa mới đột phá lên cấp, bỗng nhiên hắt hơi một cái!
Lắc lắc đầu, Vương Kim Dương bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện mình vừa mới đột phá cấp ba, Vương Kim Dương nhếch miệng cười, cũng không để ý tới chuyện nhỏ nhặt phiền lòng vừa rồi nữa.
…
Có lần thứ nhất, sẽ có lần thứ hai.
Mấy ngày sau đó, Phương Bình thường thường đi quan sát hai anh em nhà họ Đàm đứng tấn.
Vài ngày trôi qua, cậu nhận được không ít lợi ích.
Anh em nhà họ Đàm cũng dễ nói chuyện, không quấy rầy bọn họ tu luyện, chỉ đứng nhìn mà thôi.
Lúc rảnh rỗi, Phương Bình hỏi thăm một vài vấn đề, hai anh em họ cũng sẽ giải đáp một chút cho cậu hiểu.
Thung công được xem như nửa công khai, nửa bí mật, không có gì để đầu cơ trục lợi.
Điểm then chốt là dựa vào thời gian kiên trì!
Nhưng bọn họ không biết, Phương Bình lại không giống những người bình thường.
Người khác đứng tấn, sau một quãng thời gian, khí huyết tiêu hao một lượng lớn, tinh thần uể oải, không thể không ngừng lại để nghỉ ngơi.
Chờ đến khi khôi phục lại, thì đã là hai, thậm chí là ba ngày sau đó.
Nhưng Phương Bình thì sao?
Khí huyết không còn nhiều, thì lấy điểm tài phú bù lại!
Tinh thần uể oải, lấy điểm tài phú bù vào luôn!
Anh em nhà họ Đàm đã tiền vào tầng thứ nhất của Mã Bộ Thung - đứng vững, nhưng một ngày cũng chỉ đứng tấn tầm nửa tiếng.
Không phải không thể tiếp tục, nhưng mà tiêu hao một lượng lớn khí huyết và tinh thần, sau đó kiểu gì cũng phải bị uể oải mấy ngày liền.
Khí huyết còn đỡ, ăn đồ bổ, uống thuốc bổ vào là có thể khôi phục lại được.
Nhưng đối với võ giả mà nói, lực lượng tinh thần bị tiêu hao thì khó mà cách khôi phục nhanh chóng.
Ngoại trừ ngủ nghỉ, võ giả cấp thấp không có cách nào khác để khôi phục lực lượng tinh thần.
Nhưng Phương Bình thì sao?
Dựa theo tiến độ của cậu, một lần đứng 20 phút là đã đỉnh lắm rồi.
Nhưng mà cậu tiêu hao điểm tài phú mà không thấy phí.