Chương 79: Làm người phải khiêm tốn
Dương Thành sinh ra một Vương Kim Dương, đã làm cường giả tỉnh Nam Giang kinh ngạc..
Lại sinh ra một Phương Bình...
Đương nhiên, hiện tại Phương Bình vẫn còn kém xa lắm.
Sắp bước vào hàng ngũ võ giả cấp một, không đại diện cho cái gì cả, con đường tiếp theo vẫn còn rất dài.
Từ cấp một đến cấp ba, dựa vào thời gian cọ xát, dựa vào tài nguyên, vẫn có thể tiến xa hơn.
Nhưng từ cấp ba trở lên, không còn đơn giản là vấn đề tài nguyên và thời gian nữa.
Vương Kim Dương làm cho người ta kinh ngạc, nguyên nhân cũng không đơn giản vì thực lực cấp ba của cậu ta.
Đương nhiên, Đàm Chấn Bình cũng không rõ tình tiết cụ thể, chỉ biết sau khi Vương Kim Dương đột phá cấp ba, nghe nói đã tạo được quan hệ cùng cùng một nhân vật lớn nào đó.
Nghĩ đến điều này, Đàm Chấn Bình lắc đầu cười khẽ, mặc kệ tương lai những người này như thế nào, cùng không liên quan gì đến ông ta.
Vương Kim Dương có làm kinh ngạc đến đâu, cũng sẽ không vì bọn họ là đồng hương mà đặc biệt quan tâm.
Phương Bình cũng thế!
Nghiêng đầu nhìn hai con trai một chút, đây mới là hi vọng của ông ta, hi vọng của Đàm gia.
Ông ta ăn mặc tiết kiệm, rõ ràng có thể ra nghĩ biện pháp đột phá nhị phẩm, nhưng vẫn không thể đột phá, còn không phải vì muồn tiết kiệm những tài nguyên kia, lưu lại cho hai đứa con trai sao.
Đàm Chấn Bình tuổi gần năm mươi, đã sớm mất đi nhuệ khí, dù cho có thể đột phá, triển vọng tương lai cũng không nhiều lắm.
Nhưng hai đứa con trai thì khác, bọn chúng còn trẻ!
Nghĩ đến điều này, Đàm Chấn Bình liền ném Phương Bình vào một góc, khẽ cười: "Hạo, Thao, lần này các con hãy thi cho tốt nhé!
Thi đậu Võ Đại rồi, các con có thể nhanh chóng bước vào hàng ngũ võ giả!"
Trường học cung cấp tài nguyên, ông ta lại bỏ ra khoản tiết kiệm, hai đứa con trai đều sẽ đột phá để đứng vững.
Trước mắt, mặc dù khí huyết không cao, nhưng Đàm Chấn Bình tin tưởng, một khi tiến vào Võ Đại, tốc độ đột phá võ giả của hai đứa con trai chắc chắn sẽ nhanh hơn Chu Bân đó!
...
"Phương Bình, vừa nãy giám đốc Đàm nói gì với cậu thế?"
Phương Bình vừa về đến lớp 12A4, Ngô Chí Hào liền khẽ hỏi.
"Giám đốc à?"
Phương Bình hơi nghi hoặc: "Chú Đàm là giám đốc gì vậy?"
"Phòng giáo dục, nhưng mà chỉ là Phó giám đốc."
"Cái gì?"
Phương Bình hơi kinh ngạc: "Dương Thành không phải không có bao nhiêu võ giả sao? Chú Đàm sao lại ..."
Phương Bình nghĩ, dù sao Đàm Chấn Bình cũng là võ giả.
Võ giả của Dương Thành không nhiều, toàn thành phố cũng chỉ có hai ba mươi người, mà một nửa trong số đó đều kinh doanh.
Một nửa còn lại cũng chưa hẳn ở trong chính phủ.
Nói cách khác, Đàm Chấn Bình không giỏi tranh đua, trong chính quyền Dương Thành cũng là nhân vật xếp hạng thứ mười mấy.
Nhưng nhân vật như vậy, lại thành Phó giám đốc phòng giáo dục?
Đương nhiên, chính quyền bên này không đơn giản chỉ xét vũ lực, nhưng Đàm Chấn Bình cũng quá kém rồi.
Ngô Chí Hào kinh ngạc, không nói nên lời: "Thế nào? Chẳng lẽ Phó giám đốc phòng giáo dục không lợi hại sao?"
"Phòng giáo dục nằm trong cơ cấu tam đại quyền lợi của Dương Thành, mặc dù phòng giáo dục Dương Thành không bằng phòng giáo dục của các thành phố lớn.
Nhưng cũng không thể tính là quá kém được?
Chính quyền Dương Thành, cục điều tra và truy bắt (1), phòng giáo dục, giám đốc Đàm có thể làm phó giám đốc ở đó đã rất lợi hại rồi!"
"Cơ cấu Tam đại quyền lợi..."
Phương Bình cảm thấy mọi thứ đều đảo lộn rồi!
Phòng giáo dục mà lại tốt như vậy ư?
Ngô Chí Hào thấy hắn mờ mịt, biểu hiện trẻ con không thể dạy, thở dài nói: "Cậu nên quan tâm nhiều hơn đến tình hình chính trị đương thời.
Mặc dù chúng ta vẫn là học sinh cấp ba, nhưng cũng sắp vào đại học rồi.
Có một số việc, biết nhiều hơn chút cũng không mất mát gì."
"Dương Thành là thành phố cấp huyện, chưa có quân bộ, cho nên Phòng giáo dục xếp hàng thứ ba.
Như Thụy Dương, có quân bộ đóng quân, nên cơ cấu của Thụy Dương là tứ đại quyền lợi gồm: chính quyền, quân bộ, cục điều tra và truy bắt, phòng giáo dục."
"Đương nhiên, phòng giáo dục Thụy Dương xếp hạng sau, là vì không có nhiều tài nguyên, thực lực không mạnh.
Không như Giang Thành.
Giang Thành tập trung những trường Võ Đại lớn, phòng giáo dục nhiều tài nguyên, thực lực mạnh, còn được xếp trước cả cục điều tra và truy bắt..."
Phương Bình ngập ngừng thật lâu vẫn không nói nên lời.
Cậu ta vẫn luôn không quan tâm đến những việc thuộc phương diện thể chế, chủ yếu quan tâm đến những việc liên quan Võ Đại, võ khoa, võ giả.
Hơn nữa, học sinh cấp ba, người thật sự quan tâm cũng ít, trên lớp cũng không ai thảo luận về vấn đề này.
Nên đến bây giờ, Phương Bình cũng không biết, trên thể chế cũng có khác biệt lớn như thế.
Với Phương Bình mà nói, dù phòng giáo dục không phải nha môn thanh thủy gì, nhưng không được coi là một ngành quá quan trọng.
Hiện tại thì tốt rồi, trực tiếp thành cơ cấu quyền lực quan trọng.
Mặt khác, hình như trước kia từng nghe Vương Kim Dương nói, cục điều tra và truy bắt đó là cơ cấu chấp pháp thiết lập chuyên đối phó với võ giả.
Phương Bình lắc đầu, được rồi, RPG hình người cũng gặp rồi, còn quan tâm điểm khác biệt này làm gì.
Nhưng qua lời Ngô Chí Hào vừa nãy, Phương Bình đã biết được, Đàm Chấn Bình cũng không kém.
Phụ tá của một trong Tam đại quyền lợi, đối với thực lực cấp một của đối phương mà nói, coi như cũng được rồi.
Ngô Chí Hào giới thiệu sơ lược những việc này một chút, lại hỏi đề tài vừa nãy.
Phương Bình trả lời qua loa, lại không kìm được nói: "Cậu sao vẫn đi xe của trường học, tớ còn tưởng rằng cậu một mình đi Thụy Dương rồi."
Ngô Chí Hào im lặng một chút: "Tớ ngốc à? Đi một mình làm gì, đi xe không phải dùng tiền à? Đặt trước khách sạn không phải dùng tiền à? Ăn cơm không phải dùng tiền à?
Hiện tại tớ hận không thể biến một đồng thành hai đồng để tiêu, tớ lãng phí tiền làm gì!"
Phương Bình không phản bác được!
Cậu vốn cũng bủn xỉn như thế à?
Không đúng, tại sao lại nói "cũng", mình cũng đâu có bủn xỉn!
...
Trong lúc tán gẫu, xe của trường phổ thông trung học khác đã lần lượt đến nơi.
Không giống Nhất Trung, mỗi trường học chỉ có hai chiếc xe buýt lớn.
Có trường trung học phổ thông, học sinh khoa võ toàn trường cũng không đủ một chiếc xe buýt.
Còn có một số trường phổ thông trung học thị trấn, lúc này đã một mình xuất phát đi Thụy Dương, tập trung tại Thụy Dương.
8 giờ 20 phút, tất cả các xe đã tập trung đủ .
Tổng cộng hơn 20 chiếc xe buýt, gần 900 người, trong đó Nhất Trung chiếm gần một phần ba.
Người vừa đến đủ, Đàm Chấn Bình nói mấy câu với người phụ trách các trường học, sau đó ngồi lên xe con của mình, bắt đầu xuất phát đi Thụy Dương.
...
Đoàn xe nối đuôi nhau đi khỏi Nhất Trung.
Tại cổng trường Nhất Trung, những giáo viên còn lại không khỏi thở dài: "Không biết sau ngày mồng 3, còn bao nhiêu người có thể ở lại đó nữa."
Có người lắc đầu nói: "Vòng kiểm tra sức khoẻ là khó nhất, 100 người có thể qua là tốt rồi."
"100 người? Tôi thấy phải nhiều hơn!"
"Năm nay, học sinh lớp 12 của Dương Thành tổng cộng gần 20000 người, thì có tới gần 1500 người đăng ký khoa võ.
Tỷ lệ này ở Kinh đô, Ma đô chắc chắn cao hơn.
Nhưng theo dự đoán trước đó của chúng ta, năm nay, vòng kiểm tra sức khoẻ Dương Thành ít nhất cũng được 110 cal.
Có thể qua được vòng kiểm tra sức khoẻ, e là cũng chỉ 5%, nhưng qua được vòng kiểm tra sức khoẻ, tỷ lệ thi đậu Võ Đại sau này cũng không thấp..."
"Thành phố lớn vẫn tốt hơn, có trường phổ thông trung học, tập thể đăng ký thì khoa võ, chậc chậc, không thể bì được..."
"..."
Các giáo viên thảo luận sôi nổi, một số người mặt mũi còn đầy hâm mộ.
Nhưng thành phố lớn, không thích hợp sinh sống.
Giá nhà đắt kinh khủng, muốn định cư còn phải tuân thủ không ít yêu cầu.
Những giáo viên trường trung học phổ thông chuyên này cũng coi như tinh anh nhỏ của xã hội, nhưng tới thành phố lớn, chưa chắc sống thoải mái hơn Dương Thành.
...
Trên xe buýt.
Phương Bình và Ngô Chí Hào ngồi hàng ghế đầu, những bạn cùng lớp 12A4 khác ngồi phía sau.
Ngoài những người này, còn có một số bạn lớp khác, đa số đều là lớp thường.
Nhưng lúc này, anh em nhà họ Đàm lại ngồi xen lẫn trong chiếc xe bus này, ngồi phía bên trái bọn Phương Bình.
Ngay từ đầu, vì không cùng lớp, mọi người đều nói chuyện riêng.
Nhưng không lâu sau, với sự lôi kéo của tên nhóc sôi nổi Trương Hạo, mọi người đã trò chuyện cởi mở hơn.
---
(1) Cục điều tra và truy bắt: mấy chương trước ta dịch là cục trinh thám, nhưng sau dò lại thì cụm này mới sát và đủ nghĩa, nên từ chương này ta dùng cụm này.