Chương 82: Võ giả tất tranh
Mấy người Phương Bình đến điểm tập hợp của Nhất Trung, một lát sau, giáo viên dẫn đội bắt đầu điểm danh.
Lúc điểm danh, thiếu một người.
Giáo viên không nói gì, nhưng trong đám người có người thương hại nói: "Tiêu Lượng lớp 12A8 không đến, nghe nói sốt cao..."
"Người vừa khóc là Tiêu Lượng phải không? Thật đáng tiếc, khí huyết của cậu ta vừa vặn 110 cal, hi vọng rất lớn."
"Ai nói không phải, lần này tốt rồi, năm nay không có hy vọng rồi."
"Sau này cũng không có hy vọng rồi, hiện tại tiêu chuẩn tuyển chọn năm sau lại cao hơn năm trước, điều kiện nhà Tiêu Lượng cũng không phải quá tốt..."
Các học sinh khẽ bàn luận, giáo viên dẫn đội quát lớn: "Tất cả yên lặng!"
"Các em học sinh thân mến, kỳ thi khoa võ chính thức bắt đầu!"
"Phải chăng vào Võ Đại là cột mốc đầu tiên của cuộc đời chúng ta!
Nhưng các em phải nhớ kỹ, đây không phải là cột mốc cuối cùng!"
"Đợi lát nữa kiểm tra sức khoẻ, chúng ta phải dốc hết toàn lực, vượt qua rồi, xứng đáng vui mừng!
Không qua, cũng không cần từ bỏ!
Các em vẫn còn trẻ, vẫn còn hi vọng, vẫn còn tương lai!
Không vào được Võ Đại, chúng ta vào lớp huấn luyện, không vào được lớp huấn luyện, chúng ta có thể nhập ngũ...
Dù cho tất cả đều không được, chúng ta vẫn còn đường khác có thể đi!
Con đường võ đạo, không chỉ có mỗi đường vào Võ Đại.
Tốt nghiệp rồi, chúng ta có thể gia nhập tập đoàn lớn, cố gắng làm việc, công trạng ưu tú, tập đoàn cũng có thể bồi dưỡng các em trở thành võ giả!
Con đường tương lai rất dài..."
Các giáo viên bắt đầu rót cho học sinh món súp gà cho tâm hồn, đối với người trưởng thành chưa chắc có hiệu quả, nhưng đối với mấy học sinh non nớt này mà nói, vẫn có hiệu quả.
Mấy phút sau, giáo viên dẫn đội ngừng nói chuyện.
Bên ngoài khách sạn, chẳng biết từ lúc nào, Đàm Chấn Bình đã xuất hiện phía sau mọi người.
"Các em thân mến, địa điểm kiểm tra sức khoẻ lần này cách điểm kiểm tra sức khỏe đầu tiên của Thụy Dương 300m, bây giờ, mọi người xếp hàng, đi theo thầy!"
Đàm Chấn Bình không dùng loa, cũng không la hét khàn cả giọng, nhưng giọng nói của ông vẫn truyền vào tai hơn nghìn học sinh.
Đây chính là thực lực võ giả!
Sức mạnh khí huyết mạnh mẽ phát ra từ trên người Đàm Chấn Bình, dù cho cảm giác của những người khác không nhạy cảm như Phương Bình, lúc này cũng có thể cảm nhận được giọng nói mạnh mẽ.
...
Mọi người đi tới điểm kiểm tra sức khỏe thứ nhất.
Anh em nhà họ Đàm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Phương Bình, sau đó không nói hai lời, kéo Phương Bình đi về phía trước.
Phương Bình im lặng, buồn bực nói: "Các cậu làm gì đó?"
"Có chuyện tìm cậu!"
Trong lúc nói chuyện, Đàm Hạo đã kéo Phương Bình đi tới hàng đầu.
Lúc này, đoàn người Đàm Chấn Bình phía trước dừng lại, đứng ở một bên.
Bên cạnh Đàm Chấn Bình, còn có mấy học sinh.
Chu Bân, Trần Kiệt của Nhất Trung, mặc dù Phương Bình chưa biết rõ hai người này, nhưng đã gặp rồi, thấy quen mặt.
Ngoài ra còn có hai người, một nam một nữ, chắc là trường khác, Phương Bình không quá quen thuộc.
Đợi Phương Bình đến rồi, Đàm Chấn Bình cũng dặn dò xong mấy người này.
Mấy người Chu Bân liếc nhìn Phương Bình bị anh em nhà họ Đàm kéo tới, cũng không chào hỏi, gật đầu rồi tiến vào trong đội ngũ học sinh.
Bọn họ vừa đi, bên cạnh Đàm Chấn Bình chỉ còn anh em nhà họ Đàm và Phương Bình.
Đàm Chấn Bình liếc nhìn Phương Bình, cười nói: "Học sinh Phương Bình, khí huyết của em chắc phải trên 130 cal nhỉ?"
"Mẹ kiếp!"
Nói lời này chính là Đàm Hạo, mặc dù hắn biết khí huyết Phương Bình không thấp, nhưng hôm qua, ba hắn cũng không nói khí huyết Phương Bình trên 130 cal mà!
Phương Bình cũng không phủ nhận, gật đầu.
Đàm Chấn Bình thấy thế lần nữa cười nói: "Vậy là tốt rồi, có chuyện, tôi muốn cùng học sinh Phương Bình nói chuyện một chút."
"Chú Đàm, chú cứ nói."
"Thành phố Thụy Dương tổng cộng có 5 huyện 3 khu 1 thành phố, Dương Thành là thành phố cấp huyện, cũng là thành phố đứng đầu trong cơ cấu hành chính trực thuộc Thụy Dương.
Nhưng Dương Thành cũng mạnh hơn 5 huyện một chút, kém mấy khu của Thụy Dương một chút
Kỳ thi khoa võ hàng năm, bao nhiêu học sinh đạt tiêu chuẩn, bao nhiêu học sinh thi đậu Võ Đại...
Sát hạch giáo dục là quan trọng nhất, chỉ tiêu không thể thay đổi!"
Đàm Chấn Bình nói ngắn gọn mấy câu, tổng kết lại là, nội bộ Thụy Dương cạnh tranh rất lớn.
Chỉ tiêu sát hạch giáo dục mỗi nơi là trọng điểm.
Vị trí hiện tại của Dương Thành - thành phố cấp huyện - có không ít người dòm ngó.
Một khi liên tục mấy năm bị người ta chèn ép, nhất là 5 huyện chèn ép, việc sau này địa vị có bị người ta thay thế hay không cũng khó nói.
Đương nhiên, những đấu tranh này không quan hệ gì tới Phương Bình.
Mục đích Đàm Chấn Bình tìm đến Phương Bình chỉ có một.
"Lần kiểm tra sức khoẻ này, chúng ta và huyện Hưng Khê, khu An Bình cùng tập trung tại một điểm kiểm tra sức khỏe.
Trong 5 huyện, thực lực kinh tế, giáo dục của huyện Hưng Khê đều mạnh nhất.
Khu An Bình cũng vậy, vì Nhất Trung của Thụy Dương nằm ngay tại An Bình, do khu An Bình phụ trách.
Do đó, điểm thi lần này không phải quá tốt."
Thấy Phương Bình hơi nghi hoặc, Đàm Chấn Bình lắc đầu nói: "Cháu chắc cũng biết, cảm xúc có ảnh hưởng rất lớn đối với phát huy khí huyết của các học sinh.
Người bên cạnh đều kém hơn cháu, thì cháu sẽ đầy lòng tin, kết quả kiểm tra đo lường có thể sẽ vượt quá dự liệu của cháu.
Nhưng người bên cạnh đều mạnh hơn cháu, thì lòng tin của cháu sẽ bị đả kích, hồi hộp bất an, tình huống như vậy, thì không thể phát huy được trình độ nên có."
Cái này và bộc phát cảm xúc của Vương Kim Dương là một lý do, Phương Bình hiểu rõ, gật đầu.
"Nhất Trung Thụy Dương, Nhất Trung Hưng Khê đều có hạt giống tốt, hơn nữa thái độ của hai nơi này đối với Dương Thành chúng ta đều không quá tốt.
Bộ máy điều hành cấp cao của Dương Thành đã lo lắng không ít năm rồi.
Một thành phố cấp quận, không thể có hai thành phố cấp huyện, ít nhất với Thụy Dương mà nói là như thế.
Cho nên, chú hy vọng, lát nữa trước sát hạch, cháu có thể toàn lực bộc phát khí huyết, vượt trên học sinh của từng khu, từng huyện khác.
Chú cũng vừa dặn mấy người Chu Bân, nhưng dù sao khí huyết của họ không quá cao, kể cả bộc phát, hiệu quả cũng có hạn.
Nhưng cháu thì khác, cháu bộc phát, là người ta có thể cảm giác được..."
Lời Đàm Chấn Bình, Phương Bình hiểu được.
Nhưng Phương Bình hơi nhíu mày, bộc phát khí huyết, áp chế học sinh khác, để bọn họ căng thẳng.
Nói thật, làm chuyện này có chút không đúng đắn.
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Phương Bình, Đàm Chấn Bình thản nhiên cười: "Võ giả, quyết định ở chỗ dám tranh! Tất tranh!
Đồng tình với đối thủ của cháu, đồng tình với kẻ yếu, đây không phải phong cách võ giả!
Huống chi, cường giả phải luôn mạnh mẽ!
Nếu như vì chịu ảnh hưởng bộc phát khí huyết của cháu mà không phát huy được sức mạnh lớn nhất, thì dạng người này, ngay từ đầu đã không có hy vọng với khoa võ rồi.
Cháu cảm thấy, mấy người Ngô Chí Hào, Đàm Hạo, sẽ bởi vì cháu ảnh hưởng mà không thể phát huy thực lực sao?
Nếu thực như thế, tùy tiện tìm võ giả bộc phát một chút khí huyết, nhóm học sinh kia đều đừng khảo hạch nữa.
Làm như thế, chỉ là vì để học sinh Dương Thành bên này tăng thêm một chút lòng tự tin mà thôi.
Dù sao đối với rất nhiều người mà nói, học sinh Nhất Trung Thụy Dương rất mạnh, một khi hình thành loại ý nghĩ này, lát nữa đều sẽ chịu ảnh hưởng."
Phương Bình hơi bối rối, Đàm Chấn Bình lại hơi thất vọng nói: "Sợ hãi rụt rè, có thể tranh mà không tranh, học sinh Phương Bình, không phải là chú khích tướng cháu.
Một khi cháu hình thành phong cách này, cẩn thận chặt chẽ, lo trước lo sau, đường võ đạo tương lai sẽ rất khó đi!
Cháu còn trẻ, cần biểu hiện ra sức mạnh và năng lực của mình, chứ không phải là che giấu!
Cháu đang lo lắng cái gì?
Lo lắng bại lộ thực lực của cháu, hay là lo lắng có người sẽ bất mãn?"
Đàm Chấn Bình lắc đầu nói: "Vậy cháu sai rồi, càng là người hữu dụng, càng được người ta coi trọng!
Quan hệ giữa cháu và Vương Kim Dương của Nam Giang Võ Đại cũng không phải là bí mật.
Cho nên cháu hoàn toàn không cần lo lắng bất cứ điều gì..."
Phương Bình cười khan một tiếng, cậu ta thật không có lo lắng gì, lão Vương đều đã nói sẽ gánh vác rồi.
Cậu ta do dự, một mặt cảm thấy có chút không đúng đắn, một mặt bởi vì lý do khác.