Chương trình học buổi tối chính là phân chia đội. Sau khi chia đội xong, các bạn ở đội dự bị được giải tán sớm.
Còn lại 10 người ở đội dự chiến bị giữ lại.
Đường Phong mở miệng nói: "Đã quyết định chuyện thi đấu giao lưu rồi.
Địa điểm tổ chức ở ngay Ma Đô!
Ngày 10 tháng một, Ma Võ, Kinh Võ, Liên Minh Võ Đại và Liên Minh Bát Giáo từ bốn phương tập hợp tại Ma Đô."
Liên minh Võ Đại là liên minh được thành lập từ các trường Võ Đại phổ thông. Liên minh Bát Giáo chính là liên minh được thành lập từ các trường học thuộc tầng lớp thứ hai. Bao gồm Hoa Quốc Võ Đại, Kinh Nam Võ Đại, trường Đại học sư phạm Hoa Đông, Hoa Nam Khoa Đại, Đại học Kinh Đô...
"Ngày 10 là ngày khai mạc giải đấu giao lưu, ngày này sẽ rút thăm quyết định đối thủ vòng đầu.
Ngày 11, ngày thi đấu đầu tiên, buổi sáng một trận, buổi chiều một trận, chọn ra hai đội vào nhóm thắng, hai đội vào nhóm thua.
Ngày 12, hai đội trong nhóm thua quyết đấu, đội thua sẽ xếp hạng tư. Đội thắng sẽ tiếp tục chờ xem trận đấu của nhóm chiến thắng vào ngày 13, sau đó phải đấu với đội đã thua của nhóm thắng. Đội nào thua xếp hạng ba.
Ngày 14, hai đội chiến thắng cuối cùng quyết đấu, tranh nhất - nhì."
"Phương Bình lập tức nói: "Vậy nghĩa là chúng ta sẽ phải giao thủ với cả ba đội?"
"Không sai!"
Đường Phong gật đầu nói: "Hơn nữa, đội nào thua vào ngày đầu tiên, nếu muốn tiến vào chung kết, còn phải đánh thêm một trận!"
Trận đầu thua không có nghĩa là nhất định sẽ thua. Nhưng phải đánh thắng trong trận quyết đấu của nhóm thua, sau đó phải thẳng tiếp đội đã thua của nhóm thắng. Cuối cùng mới có thể tranh tài với đội thắng, nếu như thắng, cũng có thể giành vị trí đứng nhất.
Đương nhiên, khả năng này không lớn lắm, dù sao thua một lần rồi, chắc gì lần 2 có thế thắng.
"Chỉ có đánh ba trận, thắng ba trận, mới có thể giành được vị trí đứng đầu!"
Đường Phong khẽ nói một câu, tiếp tục: "Dưới sự thương lượng và thỏa thuận kỹ càng, Ma Võ và Kinh Võ, một khi mất đi vị trí nhất - nhì, vậy sang năm, bắt đầu từ tháng 9, cắt giảm 30% lượng tài nguyên.
Các em phải hiểu chuyện này có tổn thất lớn cỡ nào!
Hằng năm, tài nguyên Ma Võ đầu tư cho sinh viên lên đến con số 30 tỷ!"
Đúng, 30 tỷ!
Một trường đại học mà thôi, 6000 sinh viên, tiền phụ cấp hàng năm ném vào Ma Võ lên đến 30 tỷ!
chia đều ra, mỗi sinh viên hằng năm ở Ma Võ đều có thể thu được 5 triệu tiền phụ cấp tài nguyên.
Tân sinh viên không cần phải nói nữa, vừa khai giảng đã có 50 điểm thưởng, đã là một triệu rồi, thêm vào những phụ cấp khác nữa, tính trung bình, mỗi tân sinh viên vào năm đầu tiên của đại học đều không nhận được trợ cấp thấp hơn 2 triệu.
Học sinh cũ thực ra càng nhiều.
Bọn họ cần nhiều thuốc, cũng cần nhiều tài nguyên khác, mà Ma Võ đều lấy giá vốn, thậm chí còn thấp hơn giá vốn để bán cho học sinh.
Sự chênh lệch này cũng cao đến mức đáng sợ.
Một khi cắt giảm 30%, gần như bị cắt đi 10 tỷ!
"Cho nên lần này thi đấu giao lưu, mục tiêu của chúng ta là đảm bảo giữ vị trí thứ nhì, tranh vị trí thứ nhất! Đứng thứ nhì, tài nguyên của chúng ta sẽ không thay đổi. Còn giành được thứ nhất, vậy thì Kinh Võ sẽ bị cắt giảm 10% tài nguyên, chuyển qua cho trường đứng nhất!"
Sắc mặt mn khẽ biến, Đường Phong tiếp tục nói: "Tháng 12, các em phải nỗ lực tu luyện, bao gồm tu luyện các loại chiến pháp.
Qua tháng một, nhà trường sẽ cho các em đi đánh hai trận hữu nghị."
"Thi đấu hữu nghị?"
"Đúng, qua những trường khác thăm dò thử, chủ yếu là các trường ở Ma Đô."
"Cái này có hữu dụng không ạ?"
"Cũng có một chút, đại khái có thể nhìn ra vài thứ, cũng giúp các em chuẩn bị một chút."
Nói xong những điều trên, Đường Phong lại nói: “Lần này tham gia thi đấu giao lưu, nhà trường cũng rất kỳ vọng vào các em, đợi đến tháng một, xác định danh sách chính thức, mỗi người còn có thể thu được ít nhất 50 điểm thưởng!
Bảo vệ được vị trí thứ hai, nhà trường sẽ khen thưởng không ít đâu.
Nếu có thể đoạt được vị trí đầu tiên, không nói đến những cái khác, mỗi người các em có thể nhận được 300 điểm!”
Mọi người đều lóa mắt rồi, 300 điểm thưởng!
Năm nay, trường học đã đầu tư cho học sinh của lớp huấn luyện đặc biệt số tiền không hề nhỏ.
Tính trước tính sau, nếu như cuối cùng đoạt được hạng nhất, mỗi người ít nhất cũng lấy được 500 điểm thưởng rồi.
500 điểm thưởng, đủ cho mọi người thuận lợi tu luyện tới cấp hai. Nếu không gấp gáp, tiết kiệm một chút có thể dùng đến cấp ba cũng không thành vấn đề.
…
Bước ra khỏi phòng Thực Huấn, Phó Xương Đỉnh thổn thức: “Nếu bảo vệ được vị trí thứ hai cũng tốt, nếu thua mất, cho dù trường học không trừng phạt chúng ta, người khác cũng mắng chúng ta đến chết mất.”
Áp lực không nhỏ.
Nếu bọn họ thua, sinh viên sắp tốt nghiệp chưa chắc sẽ nói cái gì.
Nhưng tân sinh viên năm sau có thể sẽ mắng đàn anh đàn chị đi trước té tát.
Không chỉ là tân sinh viên, mà bọn họ cũng sẽ gặp phiền phức, mấy năm sau, tài nguyên tu luyện sẽ khó kiếm hơn rất nhiều.
"Phương Bình, có nắm chắc không?"
Phương Bình không nói gì, tức giận nói: "Tớ cũng có biết tình hình mấy trường khác đâu, làm sao nắm chắc!"
Cậu cảm giác mình không yếu, nhưng chẳng lẽ Võ Đại phổ thông không có nhân tài sao?
Không nói những người khác, lúc trước, khi kết thúc học kỳ, lão Vương cũng đạt đến đỉnh cấp một.
Võ giả như vậy, ở trường học bình thường lại nhiều thêm một chút, ai biết rốt cuộc liệu có xuất hiện thêm mấy cái yêu nghiệt hay không.
"Tranh thủ tháng này tu luyện đến đỉnh cấp một, nếu thật sự tập hợp đủ 10 võ giả đỉnh cấp một, tớ cảm thấy cơ hội nắm chắc cũng khá lớn, thiên tài cũng không phải rau cải trắng, lấy đâu ra mà nhiều như vậy."
Mấy người nghị luận một hồi, ai đi đường nấy.
...
Buổi trưa ngày hôm sau.
Phương Bình và Triệu Tuyết Mai bị gọi đến phòng Thực Huấn.
Lữ Phượng Nhu cũng không nhiều lời, trực tiếp nói: "Phương Bình, em muốn chiến pháp cấp cao?"
"Dạ."
"Chiến pháp cấp cao thực ra đều được sáng tạo nhằm cho võ giả cấp ba sử dụng.
Võ giả cấp ba, xương tứ chi rèn luyện xong, lúc này, tốc độ tôi cốt cũng chậm lại, bọn họ mới có thời gian chuyên tâm tu luyện chiến pháp cao cấp.
Nhưng bây giờ không giống…"
Lữ Phượng Nhu suy nghĩ một chút, nói: "Chiến pháp, thực ra cũng tùy người sử dụng, vốn không phân chia cấp bậc gì cả, chiến pháp cơ bản vào tay cường giả cũng có thể đánh ra chiêu chiêu đầy uy lực!
Nhưng không phải ai cũng là cường giả, giống như súng ống cũng có phân chia loại nào uy lực mạnh yếu ra sao, vũ khí cũng phân cao thấp, cuối cùng, chiến pháp cũng phân chia cấp bậc.
Hiện nay, chiến pháp võ giả dưới cấp ba đang sử dụng, ngoại trừ chiến bản cơ bản, còn có một số loại chiến pháp lợi hại hơn chiến pháp cơ sở một chút, giống như lần trước tôi dạy em Trạc Cước vậy. Loại chiến pháp này được gọi là chiến pháp nhưng
nhập môn."
Phương Bình nói xen vào: "Giống như võ giả, cũng chia làm chín cấp ạ?"
"Không phải."
Lữ Phượng Nhu lắc đầu nói: "Chiến pháp hiện nay chỉ có 3 cấp: cấp thấp, trung cấp, và cấp cao.
Trạc Cước chính là chiến pháp cấp thấp, thực ra Trạc Cước muốn luyện thành công cũng sẽ không yếu, chỉ là rất khó luyện thôi.
Chiến pháp trung cấp lại được sáng tạo dành cho võ giả đã hoàn thành tôi luyện xương tứ chi, có lúc sẽ có một vài hạn chế, chủ yếu vẫn là hạn chế về khí huyết, tiêu hao rất lớn.
Chiến pháp cao cấp dành cho võ giả trung cấp luyện."
"Vậy cường giả cấp tông sư thì sao ạ?"
"Cường giả cấp tông sư sẽ không cố ý truy cầu cấp bậc cao thấp của chiến pháp, tông sư có nét riêng của tông sư, nói như vậy, vì tông sư rèn luyện phương pháp bạo phát toàn diện tinh thần khí, chứ không phải chỉ đơn thuần là bạo phát khí huyết như võ giả sơ cấp và cao cấp.
"Tinh thần khí?"
Phương Bình hơi hơi hiểu, vội vàng nói: "Có liên quan đến lực lượng tinh thần ạ?"
Lữ Phượng Nhu liếc mắt nhìn cậu một cái, lạnh nhạt nói: "Hiện tại em còn cách xa lắm, không cần phải hỏi kỹ mấy cái này.
Nói tóm lại, trước mắt, các em còn rất nhỏ yếu.
Bây giờ em muốn tiến thêm một bước, vậy cần học chiến pháp trung cấp, những chiến pháp này đều có yêu cầu không thấp về mặt khí huyết.
Một mặt là lúc tu luyện, khí huyết tiêu hao lớn, một mặt là do chiến pháp trung cấp đều có tuyệt chiêu có uy lực bạo phát khí huyết nhất định."