Trịnh hiệu trưởng không lên tiếng, mà nhìn về phía Hồng chủ nhiệm: "Hồng chủ nhiệm, ý kiến của ngươi đâu?"
Hồng chủ nhiệm là võ giả về hưu, trên mặt hắn có một vết sẹo thật dài, dị thường dữ tợn.
Thấy hiệu trưởng hỏi, hắn ta hừ mạnh một tiếng nói: "Thi đấu giống như chiến trường, các loại tình huống bất ngờ đều có thể đột phát, lẽ nào bởi vì những thứ này mà chiến trường có thể hủy bỏ?"
"Rèn luyện cũng có thể vặn gãy vết thương, thật sự là phế vật. Mặc kệ là ngoài ý muốn hay là có người âm thầm ra tay, bọn hắn không ngăn trở được đó là do thực lực không đủ!"
"Học sinh như vậy tham gia thi đấu cũng lãng phí tài nguyên của trường học!"
Hồng chủ nhiệm nói vậy khiến cho không ít lão sư sắc mặt thay đổi, nhưng không ai dám hé răng.
Bởi vì vị này chính là võ giả đã tham gia qua chiến dịch huyết tinh cắt thịt.
Trịnh hiệu trưởng vỗ bàn một cái nói: "Được, nói hay lắm! Các vị lão sư lập tức trở về ổn định học sinh, nửa giờ sau thi đấu sẽ tiến hành như cũ!"
Các lão sư của lớp 12 ban 3 gật đầu, rời khỏi văn phòng.
Hồng chủ nhiệm không đi, hắn híp mắt nhìn chằm chằm Trịnh hiệu trưởng hỏi: "Lão Trịnh, ngươi đừng giấu ta, có phải ngươi phái người động thủ hay không?"
Trịnh hiệu trưởng lắc đầu nói: "Mục đích của cuộc thi là tìm ra vị thiên tài tuyệt thế của trường chúng ta, nếu như ta phái người động thủ chẳng phải là vẽ vời cho thêm chuyện sao?"
"Lão Trịnh, lời này của ngươi có ý là vị thiên tài tuyệt thế kia động thủ?" Hồng chủ nhiệm nghi hoặc khó hiểu hỏi.
Thầy phụ trách ở bên cạnh nở nụ cười, nói: "Ngoại trừ vị kia thì ai có thể dễ dàng để cho hơn mười vị học sinh trong trường có thể xung kích mười vị trí đầu bị thương như vậy?"
"Nhưng ta không rõ mục đích hắn làm vậy là gì. Nếu nói hắn nhớ thương tiền thưởng thì tự mình báo danh tham gia không phải được rồi sao?" Hồng chủ nhiệm vẫn không rõ, nói.
Trịnh hiệu trưởng giải thích: "Vị thiên tài tuyệt thế này của trường chúng ta sợ là không muốn để cho người ta biết thân phận của mình, nhưng lại muốn lấy tiền thưởng, cho nên chỉ có thể lặng lẽ dùng những phương thức khác."
Hồng chủ nhiệm không ngốc, rất nhanh giật mình nói: "Ý của ngươi là hắn để cho bằng hữu của hắn tham gia?"
"Ha ha ha ha..." Trịnh hiệu trưởng và thầy phụ trách đều nở nụ cười.
"Thật láu cá." Hồng chủ nhiệm cũng nở nụ cười, vết sẹo trên mặt càng thêm dữ tợn.
Trịnh hiệu trưởng khen ngợi: "Làm kẻ sau màn lại tốt hơn, vì dị tộc nhìn chằm chằm, trường học chúng ta xuất hiện một vị thiên tài tuyệt thế cũng không hoàn toàn là chuyện tốt."
"Ta nguyên ý là muốn tìm được hắn đưa vào căn cứ huấn luyện toàn cầu, nhưng nếu hắn đã không muốn bại lộ thì chúng ta liền theo hắn."
Hồng chủ nhiệm lập tức hừ lạnh nói: "Lão Trịnh, lần này ngươi xem như làm rất đúng, căn cứ huấn luyện toàn cầu nhìn như phòng ngự kín không kẽ hở, còn có cường giả nhân loại bảo hộ, nhưng qua nhiều năm như vậy thiên tài bị ám sát bên trong còn ít sao?"
Thầy phụ trách do dự nói: "Làm như vậy vẫn là quá mạo hiểm, trường học chúng ta cũng không có năng lực bảo vệ thiên tài, mà lại tài nguyên cũng không nhiều, sợ chậm trễ thiên tài của trường học."
Trịnh hiệu trưởng nhìn về phía Hồng chủ nhiệm.
Hồng chủ nhiệm làm sao còn không rõ ý tứ của ánh mắt này, hắn hùng hổ hẳn lên, nói: "Lão Trịnh, lão Tào, hai người các ngươi kẻ xướng người hoạ coi như tính kế ta. Ta liền biết các ngươi bảo ta tới đây không có chuyện tốt."
"Thôi được rồi, nhiều năm không liên lạc với lãnh đạo cũ, lần này trường học thật vất vả xuất hiện một hạt giống cũng không thể đứt trong tay chúng ta."
…
Giải đấu tiếp tục cử hành, rất nhiều học sinh đều cảm thấy ngoài ý muốn, không ít bạn học có quan hệ tốt với Vương Minh, Lý Kế bị thương đều kháng nghị bất công.
Nhưng dưới sự trấn an và cưỡng chế của các lão sư, những âm thanh này nhanh chóng biến mất.
Hai giờ rưỡi chiều, toàn bộ học sinh ban ba đều ngồi ở khán đài bên cạnh sân luyện võ.
Một số học sinh ưu tú ban hai, ban một cũng ở trong đó.
Chu Hạo và Trương Nghị đứng ở một bên.
Trương Nghị nhìn Chu Hạo, mặt đầy hồ nghi hỏi: "Chu Hạo, chuyện này có phải do ngươi làm hay không?"
Chu Hạo cười khổ nói: "Trương Nghị, ta ngay cả một lần khí huyết cũng đều không đạt tới, ngươi cảm thấy ta có thể làm được sao?"
Sự hoài nghi trong mắt Trương Nghị biến mất vài phần, nhưng y vẫn còn chút xoắn xuýt: "Nhưng mà..."
"Đừng nhưng nhị gì hết." Chu Hạo ngắt lời: "Nghĩ đến muội muội của ngươi đi, chẳng lẽ ngươi nguyện ý để cho nàng ta giống như ngươi không có tài nguyên tu luyện, bình thường ngay cả dinh dưỡng cũng bổ sung không đủ à?"
Trương Nghị biến sắc, nắm chặt nắm đấm.
Chu Hạo vỗ vỗ bả vai Trương Nghị nói: "Đây là cơ hội của ngươi, hãy bắt lấy nó! Cố lên!"
"Cảm ơn!" Ánh mắt Trương Nghị kiên định hẳn lên.
"Vòng loại bắt đầu!" Lúc này, lão sư phụ trách công việc thi đấu hô lên: "Các thí sinh chuẩn bị."