Rất nhanh cả hai đi tới lầu một.
Chu Hạo đi theo Kiều Dĩnh Nhi ra khỏi cao ốc Liên Minh Thương Thành.
Cô gái trang điểm đậm hừ một tiếng, lặng lẽ theo ở phía sau hai người, nàng ngược lại muốn nhìn xem Kiều Dĩnh Nhi có phải đang tiếp khách hay không.
Nhà kho mà Kiều Dĩnh Nhi nói cũng không tính là quá xa.
Nơi này cũng là khu vực tập trung các nhà kho, đều là dùng để xử lý tài liệu yêu thú.
Tiến vào lầu ba của nhà kho, nhân viên công tác đang nói chuyện phiếm nhìn thấy Kiều Dĩnh Nhi đi vào lập tức chào hỏi.
Kiều Dĩnh Nhi khoát tay, nhìn qua Chu Hạo mỉm cười nói: "Tiên sinh, nơi này hẳn là đủ rồi chứ?"
"Miễn cưỡng đi."
Nói xong hắn vung tay lên.
Hai thi thể yêu thú dài ba mươi mấy mét trống rỗng xuất hiện.
Kiều Dĩnh Nhi âm thầm gật đầu, yêu thú bị thu vào áo giáp không gian chí ít đều là cấp Tướng, vị trước mắt này hẳn là cường giả Tông Sư.
Trong lòng nàng thầm nghĩ làm sao để lôi kéo Chu Hạo, sau đó nàng nhìn về phía thi thể.
"Kiều tổng, là Hồng Ban Lâm Xà và Thiết Xỉ Ngạc, mặt ngoài thi thể không có bất kỳ vết thương nào, hẳn là bị lực đạo cường đại đánh chết." Một gã công nhân kỹ thuật nhỏ giọng nói.
"Dễ dàng đánh chết sao?"
Gương mặt tinh xảo tuyệt luân của Kiều Dĩnh Nhi lộ ra vẻ kinh hãi.
Có thể đánh chết Hồng Ban Lâm Xà và Thiết Xỉ ngạc thì thực lực ít nhất cũng phải là Tông Sư cao cấp.
Cô gái trang điểm đậm theo ở phía sau, trong mắt cũng lộ ra vẻ chấn kinh.
Nàng không ngờ Kiều Dĩnh Nhi cũng không phải đi đón khách bán thân, mà thật sự là đang làm ăn, hơn nữa còn là loại khách hàng cao cấp.
Lúc này Chu Hạo nhíu mày nói: "Có thể xử lý thi thể rồi chứ?"
Kiều Dĩnh Nhi lấy lại tinh thần, vội phân phó nhân viên tiến hành xử lý thi thể yêu thú, đồng thời nói giọng cung kính: "Tiên sinh, Hồng Ban Lâm Xà và Thiết Xỉ Ngạc đều là yêu tướng cấp thấp, bởi vì thi thể hoàn hảo không tổn hao gì, ta báo giá cho ngài 720 vạn Nhân dân tệ, ngài thấy thế nào?"
"720 vạn?" Chu Hạo lẩm bẩm một tiếng.
Giá này không tính là thấp, Yêu tướng cấp thấp cũng chỉ khoảng ba trăm vạn.
Hắn đang chuẩn bị đáp ứng thì một giọng nói vang lên: "Ta ra tám trăm vạn!"
Kiều Dĩnh Nhi lập tức nhìn sang, nàng thấy đó là cô gái trang điểm đậm, sắc mặt nàng đột biến, tức giận nói: "Nghiêm Tuyết, ngươi đừng có quá đáng!"
Loại hành vi cướp mối làm ăn này ở liên minh thương thành nhìn mãi thành quen, nhưng Kiều Dĩnh Nhi lại không nghĩ tới Nghiêm Tuyết có thể theo đến kho hàng của nàng.
Nghiêm Tuyết không thèm nhìn Kiều Dĩnh Nhi, chậm rãi đi đến trước người Chu Hạo, cười duyên nói ra: "Tiên sinh, tám trăm vạn này để kết giao bằng hữu như thế nào?"
Kiều Dĩnh Nhi rất tức giận, trong lòng nàng cũng lo lắng không thôi.
Nàng ra giá 720 vạn đã là cực hạn, cơ hồ không kiếm được cái gì. Nhưng Nghiêm Tuyết lại ra 800 vạn, rõ ràng là lỗ muốn kiếm lấy hảo cảm của vị cường giả này.
Ngay khi Kiều Dĩnh Nhi cho rằng Chu Hạo sẽ đồng ý, một giọng nói nhàn nhạt khiến cho nàng ngây ngẩn cả người.
"Xin lỗi, ta đã làm ăn trước với vị Kiều tiểu thư này rồi."
Nghiêm Tuyết cũng ngẩn ra, nhưng nàng rất nhanh liền kịp phản ứng, lại lần nữa hô: "Chín trăm vạn! Ta ra giá chín trăm vạn!"
Kiều Dĩnh Nhi vừa mới chuyển buồn thành vui, trái tim lại lần nữa nhảy lên.
Chu Hạo nhíu mày, không để ý đến cô gái trang điểm đậm tên Nghiêm Tuyết này, hắn nhìn về phía Kiều Dĩnh Nhi, hỏi: "Kiều tiểu thư, ngươi có làm ăn nữa hay không?"
Kiều Dĩnh Nhi ngẩn ra, lập tức nói: "Làm chứ! Đương nhiên phải làm!"
Nàng vội phân phó nhân viên kỹ thuật còn lại đang thất thần: "Đừng ngẩn người nữa, nhanh cắt hai thi thể yêu thú này đi."
"Vâng, Kiều tổng!"
Lúc này có bảy, tám nhân viên kỹ thuật vây quanh Hồng Ban Lâm Xà và Thiết Xỉ Ngạc để cắt xẻ.
Nghiêm Tuyết thấy vậy liền nhịn không được nói: "Vị đại nhân này, chín trăm vạn đã là cực hạn mà ta có thể bỏ ra, ta cũng nguyện ý lấy ra hơn một trăm vạn để kết giao, ngài không định suy nghĩ một chút sao?"
Nói xong nàng liền tiến lên mấy bước, thân thể gần như dán trên người Chu Hạo.
Kiều Dĩnh Nhi nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, nàng sao có thể không rõ Nghiêm Tuyết hối lộ không thành nên bắt đầu dùng thân thể làm tiền vốn.
Trước kia tại những cửa hàng khác đã có không ít khách hàng bị Nghiêm Tuyết dùng loại thủ đoạn ti tiện này cướp đi.
Chu Hạo đẩy Nghiêm Tuyết ra, không kiên nhẫn nói: "Có phải ngươi nghe không hiểu tiếng người hay không? Ta đã nói rồi, Kiều tiểu thư làm ăn với ta trước, ngươi đừng có ở đây gây trở ngại chúng ta!"
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Kiều Dĩnh Nhi ngây người mà Nghiêm Tuyết cũng ngây dại.
"Ngươi… ngươi..."
Nàng còn chưa nói hết thì Chu Hạo đã trực tiếp cắt ngang: "Kiều tiểu thư, một ngoại nhân như vậy ở đây ngươi không định đuổi nàng ra ngoài sao?"
Kiều Dĩnh Nhi kịp phản ứng lại, vội vàng phân phó những người khác chuẩn bị đuổi Nghiêm Tuyết ra khỏi nhà kho.
Thấy cảnh này Nghiêm Tuyết rất tức giận, dù sao nàng cũng là quản lý tài liệu của Liên Minh Thương Thành dưới lòng đất, nàng đã ra sức nịnh bợ như thế mà Chu Hạo lại một chút mặt mũi cũng không cho nàng, quả thực là tức chết nàng.