Chương 46: Lực lượng áp đảo
Mấy dũng sĩ hoàn toàn choáng váng.
Đại não có chút chập mạch.
Nhất thời không thể chấp nhận được sự thật.
Dù sao chuyện này thật sự vượt quá tưởng tượng.
Tình huống xấu nhất còn tệ hơn cả mong đợi!
Thủ lĩnh hổ nhân nhìn Long tướng quân Trương Tam mặt mũi tràn đầy ti tiện đứng ở một bên, quả thực cùng người vừa rồi hung tàn cuồng bạo như hai người khác nhau.
Lại nhìn thoáng qua Trương Mục khí thế bức bách và khí tràng cường đại gấp mười lần.
Cuối cùng hắn cũng dần dần ý thức được vấn đề mấu chốt.
Lầm bậy?
Trương Tam này lấy một chọi cả nhánh bộ đội bọn họ.
Kỳ thật cũng không phải là Ma Vương chân chính, mà chỉ là một bộ tướng của Ma Vương?
Mẹ nó!
Quá vô nghĩa đi!
Quả thực có thể nói là không hợp lẽ thường!
Thủ hạ của Ma Vương sao có thể mạnh như vậy?
Nếu như thủ hạ của Ma Vương đều mạnh như vậy.
Vậy thì Ma Vương sẽ khủng bố đến mức nào?
Tồn tại này đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của hắn đối với Ma Vương!
“Tới đây!”
“Không nên lãng phí thời gian!”
Trương Mục bộc phát ra một luồng khí tức vô hình bao phủ tất cả mọi người, khiến cho bọn họ cảm giác đại não bị ăn một búa, lập tức choáng váng, mất đi tri giác.
Khí tức phô thiên cái địa bao phủ mà đến: là Long Uy!
Thực lực của mấy vị thủ lĩnh dũng sĩ khá mạnh, bọn họ chỉ chịu thương tổn tinh thần rất nhỏ, lại bị buff tiêu cực ảnh hưởng, các thuộc tính cấp tốc giảm xuống, cùng lúc đó lâm vào choáng váng ngắn ngủi.
Còn về mục tiêu khác?
Thời gian thực lực tinh anh bậc một choáng váng sẽ dài đến mấy giây.
Đơn vị nhất giai phổ thông cũng không có được thực lực của tinh anh bậc một, tuyệt đại bộ phận trực tiếp đồng loạt ngã xuống, hoặc là lâm vào hôn mê, hoặc là đánh mất chiến lực trong thời gian ngắn.
Trương Mục thấy vậy.
Không khỏi có chút không biết nói gì.
Đám người này quá vô dụng.
Mấy dũng sĩ chưa khôi phục lại sau cơn choáng váng ngắn ngủi.
Trương Mục đạp mạnh hai chân xuống đất, trong nháy mắt hóa thành một đạo tàn ảnh, dùng tốc độ làm cho người ta khó có thể thấy rõ, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt các dũng sĩ.
Bàn tay to như quạt hương bồ.
Giống như bắt một con gà con.
Cầm lấy đầu thủ lĩnh hổ nhân nhấc lên.
“Đáng giận!”
“Cùng nhau động thủ!”
“Nhất định phải giết hắn!”
Mấy đầu mục dũng sĩ vừa kinh vừa sợ muốn phản kích.
Trương Mục phóng ra một đạo long viêm từ lòng bàn tay, trong nháy mắt đầu của thủ lĩnh hổ nhân đã bị đốt thành một đống tro bụi, cùng với thi thể không đầu từ trong tay trượt xuống.
Mẹ nó.
Đánh cái rắm!
Còn đánh thế nào được?
Một màn hung tàn này khiến dũng sĩ khác đều bị dọa cho ngây người.
Người thực lực cường đại nhất, địa vị cao cấp nhất trong đám dũng sĩ này, cư nhiên trong nháy mắt liền chết ở trong tay Ma Vương, hắn thậm chí ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có.
“A!”
“Tại sao có thể như vậy!”
“Hắn căn bản là quái vật!”
“Làm sao ta có thể đánh thắng được? Chạy mau!”
Trương Mục thấy dũng sĩ dẫn đầu tán loạn, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, “Thật vất vả mới tự mình ra tay, không ngờ lại gặp phải loại mặt hàng này, đám dũng sĩ các ngươi chẳng lẽ không có một ai có thể đánh sao?”
Trong khi nói chuyện.
Hình thể hắn bỗng nhiên biến lớn.
Một con rồng lớn dài mười lăm mười sáu mét bay lên.
Từ giữa không trung đánh xuống một đạo long viêm cột lửa, hung hăng đánh xuống mặt đất, trong nháy mắt quét sạch tứ phương, nơi nó đi qua, hủy diệt hết thảy.
Thân thể vừa đụng vào, trong nháy mắt liền bị đốt thành tro bụi.
Bất kể là tảng đá hay kim loại đều không thể chịu đựng được năng lượng khủng bố mà hoà tan trong nháy mắt.
Dũng sĩ và chiến sĩ dưới trướng bọn họ, tất cả đều không có nửa điểm năng lực phản kháng, toàn bộ kêu thảm thiết bị miểu sát.
Khoảng chừng mười giây sau.
Trương Mục ngừng phun long viêm.
Trong phạm vi mấy sân bóng rổ, tất cả lớn nhỏ đều là dung nham, đầy đất là than cốc bị đốt cháy, nhiệt lượng kịch liệt bốc hơi ra, khiến không khí vặn vẹo biến hình.
Trương Mục hỏi: “Có cá lọt lưới nào hay không?”
Long tướng quân trả lời: “Mạt tướng ở phụ cận tiến hành bố trí đầy đủ, hôm nay những tên gia hỏa trong rừng cây này, tuyệt đối không có khả năng đào tẩu bất kỳ một tên nào.”
Trương Mục hài lòng gật đầu: “Thu binh!”
Trương Tam lập tức phát ra hiệu lệnh.
Long Nhân binh đoàn lập tức tập thể rút lui.
Binh đoàn Long Nhân tính cơ động rất mạnh, giống như tia chớp đến, lại như tia chớp rời sân, toàn bộ quá trình chiến đấu chỉ ngắn ngủi một phút đồng hồ.
Trương Mục cúi người đi tới trước mặt người sống sót duy nhất: “Này, ngươi còn sống không?”
Tô Nhan đã trở về trạng thái ban đầu.
Từ lúc bắt đầu chiến đấu, nàng đã nhanh chóng trốn đi.
Bởi vì Trương Mục đã nói trước, cho nên Long nhân cũng không có công kích nàng.
Tô Nhan đối mặt với cự long, áp lực cực lớn, nhỡ như đối phương nói chuyện, không cẩn thận lại phun ra một đoàn lửa, kết cục của mình khẳng định sẽ là hài cốt không còn!
Người này!
Thật sự là quá mạnh mẽ.
Nàng ta liều mạng ngẩng đầu lên nói: “Đại lão yên tâm, ta không bị thương!”
Trương Mục gật đầu: “Viên đá kỹ năng này coi như là phần thưởng lập công lần này.”
Giết mười mấy dũng sĩ.
Tổng cộng tuôn ra ba viên Kỹ Năng Thạch.
Trương Mục chọn ra một cái đưa cho Tô Nhan.
[Kỹ năng thạch: trinh sát], kỹ năng cấp E.
Trương Mục có năng lực đặc thù khi nhìn thấy tin tức ẩn tàng.
Kỹ năng này không có tác dụng với hắn, dứt khoát đưa cho vị dũng sĩ này, để biểu dương cố gắng lần này của nàng.
“Kỹ Năng Thạch? Thật tốt quá!”
Tô Nhan mừng rỡ: “Cảm ơn đại lão!”
Trương Mục nói: “Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?”
Tâm tư Tô Nhan nhanh nhạy.
Nàng đảo mắt một vòng ngầm hiểu.
“Hiện tại ta không có chỗ thích hợp để ở, cũng không có mục tiêu muốn đi, không bằng đại lão chỉ một con đường?”
Trương Mục nói: “Đi Cự Thụ Thành.”
Tô Nhan hơi sững sờ: “Cự Thụ Thành sao?”
Cự Thụ Thành.
Đó là một tòa thành thị rừng rậm.
Hỗn Độn Chi Sâm có rất nhiều rừng rậm thành thị như vậy.
Cự Thụ Thành là nơi tụ cư có quy mô lớn nhất, thực lực mạnh nhất, nhân khẩu nhiều nhất trong phạm vi năm trăm dặm.
Thành thị này bình thường do một chủng tộc chủ đạo thành lập, có rất nhiều chủng tộc sinh sống.
Trong đó Long Xà hỗn tạp, vừa tràn ngập nguy hiểm, cũng tràn ngập cơ hội thương nghiệp và kỳ ngộ, vốn tương đối thích hợp cho dũng sĩ như Tô Nhan đi xông xáo.