Chương 38: Nhanh chân đến trước? Sơ bộ di tích!
Dừng bước lại, Tô Ma bắt đầu dò xét bốn phía.
Dọc theo con đường, quỳ rạp trên mặt đất, Tô Ma cảm nhận được một tia rõ ràng lên xuống.
"Nếu như ta không có đoán sai, vị trí của ta hẳn là một chỗ thung lũng."
Đứng cách đó ba cây số, nhìn về phía con đường, nơi xa đã bắt đầu mơ hồ, đường chân trời ẩn đi một phần cảnh vật.
Hướng tây nhìn, có thể rõ ràng cảm nhận địa hình dốc đang dâng lên.
Quan sát tỉ mỉ một vòng về sau, Tô Ma tìm tới vị trí di tích.
"Cái này... Liền là vị trí tiền sử di tích sao?"
Đây là một nơi có địa hình tương tự một chỗ tránh nạn.
Phần đất dưới lòng đất nơi có di tích cũng nhô lên một gò núi nhỏ, xung quanh gò núi, do địa hình, công trình thoát nước chưa hoàn thiện, dẫn đến tích tụ nhiều nước đọng.
Đương nhiên, nếu như không có bản đồ đánh dấu, cùng với sự tồn tại của di tích, lựa chọn nơi này làm nền tảng cho chỗ tránh nạn, tiến hành thông đường thoát nước, cũng là một địa điểm tuyệt vời để xây dựng chỗ tránh nạn.
"Gâu gâu gâu!"
Oreo từ xa rút về, hỏi ý kiến chủ nhân.
Vì hơn một ngày mưa to, nước ở khu vực phụ cận di tích rất sâu, ngay cả khi Oreo mặc áo mưa cũng khó có thể chảy qua.
Nhìn biểu tình e ngại của Oreo, Tô Ma không chút do dự nói:
"Chỗ tránh nạn này nhất định phải điều tra rõ ràng, đây là điểm bảo tàng duy nhất chúng ta biết đến ở gần đây, ngươi ở đây chờ ta, lát nữa ta một mình đi qua."
"Gâu?"
Oreo lắc lắc đuôi, không muốn tách khỏi chủ nhân.
Hạ thấp người, vuốt vuốt đầu chó của Oreo, Tô Ma an ủi:
"Đừng vội, ở bên ngoài canh gác cho chủ nhân, bên trong mưa axit rất khủng khiếp, đụng vào một cái là..."
"Tê! Lông ngươi rụng hết rồi!"
Oreo còn đang kích động lập tức giật bắn mình vì lời của Tô Ma, ánh mắt lộ ra một tia sợ hãi xen lẫn ủy khuất và không nỡ, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xổm tại chỗ, lung lay chiếc đuôi to mềm mại của mình.
Đứng dậy, Tô Ma hít sâu một hơi, từ trong không gian trữ vật lấy áo mưa ra, bắt đầu mặc.
Chiếc áo mưa liền thân không hề cản trở hoạt động bình thường, kiểm tra khắp nơi không có chỗ nào bị rách do mưa rào về sau, Tô Ma bắt đầu từng bước một đi thẳng về phía trước trong dòng nước.
Lúc này khoảng cách đến vị trí gò núi đại khái còn có chừng hai trăm thước.
Mực nước đã ngập qua mu bàn chân.
Vì cẩn thận, Tô Ma quyết định đi vòng qua, men theo phía sau gò núi, thử đi từ hướng ít nước đọng hơn để tìm hiểu.
Đất nền đồng bằng vốn đã không chắc chắn, dưới tác động của mưa, toàn bộ biến thành bùn lỏng.
Mỗi bước chân đi, Tô Ma đều cực kỳ khó khăn.
Có lúc thậm chí còn lún gần nửa chân xuống, phải tốn rất nhiều sức mới rút ra được.
Dọc đường nước chảy, đã đi hai mươi phút, mới đi được khoảng một trăm năm mươi mét.
Theo địa hình cao dần lên, bùn đất bắt đầu trở nên cứng rắn hơn, nước đọng cũng dần dần biến mất.
Tuy nhiên, trên mặt đất có bảy tám phần dấu chân lại khiến Tô Ma trong lòng căng thẳng.
Những dấu chân này nhìn rất "tươi mới", dưới cơn mưa xối xả, vẫn còn nhìn rõ hình dạng.
Trong đó có dấu chân chia thành hai ngón, cũng có dấu chân của động vật họ mèo nguyên vẹn.
Tại các khe hở của bùn đất, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy vài sợi lông.
Ngồi xổm trên mặt đất, Tô Ma tỉ mỉ nhặt sợi lông trong kẽ đất lên, cẩn thận dò xét.
"Nhìn có vẻ đúng là lông động vật họ mèo, độ đàn hồi này, tuyệt đối không phải động vật bình thường."
Giấu đi nỗi bất an trong lòng, Tô Ma mở giao diện trò chơi, ấn vào lần thứ hai sử dụng giám sát quái vật hôm nay.
[Chưa kiểm tra phát hiện dị thú trong phạm vi một ngàn mét xung quanh người chơi]
[Số lần hôm nay: 1/3]
"Kỳ lạ, theo lý mà nói, bản năng lãnh địa của động vật họ mèo hẳn là rất mạnh, có thể đi đến nơi này, không có lý do gì nơi này không phải lãnh địa của chúng a."
Động vật họ mèo dùng móng vuốt cào và nước tiểu để đánh dấu ranh giới lãnh địa của mình, đồng thời cũng là để báo cho các động vật khác biết khi đi ngang qua, tránh những cuộc chạm mặt ngoài ý muốn dẫn đến xung đột.
Đánh giá xung quanh một phen về sau, Tô Ma lắc đầu, không tìm thấy điểm đánh dấu nào gần đó.
"Đây là máu?"
Tìm đến bên cạnh gò núi, Tô Ma đột nhiên phát hiện một bãi màu huyết hồng đã hòa vào đất.
Cúi đầu xuống, ngửi mùi trên mặt đất, ngoài mùi tanh của bùn đất sau mưa, có thể ngửi thấy một tia mùi máu tanh.
Đồng thời, gần vệt máu, vẫn còn có rất nhiều lông.
Cùng với...
Một chỗ bị oanh kích.
"Đây là cái gì? Ngọa tào, cái này là bị lựu đạn nổ sao?"
Càng đi về phía sườn núi, dấu tích động vật càng nhiều.
Luôn men theo bên trái, Tô Ma kinh ngạc phát hiện trên mặt đất lại có một phiến vết tích cháy đen.
Thảo bên cạnh vết tích vẫn còn xanh tươi ẩm ướt, nhưng mà trung tâm vết tích lại không có một ngọn cỏ.
Chỗ bị oanh kích này cực kỳ dị thường, dựa theo đường kính khuếch tán của tâm vụ nổ để tính, ước chừng chỉ có 50cm mà thôi.
Đồng thời, mặt đất đều không bị nổ tung, đối với việc xác định thuốc nổ định vị, hoặc là cầm tay ném lựu đạn, đều rất không hợp lý.
Một tia cảm giác bất ổn từ trong lòng Tô Ma truyền đến.
Nhanh chân đi trở về đến giữa gò núi, dọc theo chỗ cao nhất, đi mãi đến cuối lại là mấy chỗ vết tích bị oanh kích.
Đồng thời ở phía trước nhất, còn oanh ra một cái lỗ thủng đen ngòm.
"???"
"Đã có người nhanh chân đến trước rồi sao?"
Từ không gian trữ vật lấy ra đèn pin, bật đèn, Tô Ma hướng vào trong nhìn lại.
Từ lỗ thủng xuống đến mặt đất, đại khái có hơn bốn mét, tương tự tầng cao của chỗ tránh nạn, kiến trúc bên trong này mang cho Tô Ma một tia cảm giác quen thuộc.
"Sao lại có cảm giác quen thuộc mãnh liệt như vậy, xác định bên trong này không phải là chỗ tránh nạn của con người sao?"
Nếu đây là một trò chơi RPG, chắc chắn có thể có vô số dấu hỏi bay ra trên đỉnh đầu Tô Ma.
Xuống dò xét một lần xem sao?
Một ý nghĩ táo bạo từ nội tâm Tô Ma xuất hiện, lập tức điên cuồng sinh sôi.
Mọi thứ bên trong quá kỳ lạ, lông động vật họ mèo không hiểu, mấy chỗ vết tích oanh kích định vị, cùng với kết cấu thiết kế tương tự chỗ tránh nạn của con người, đều phủ lên một tầng áo khoác bí ẩn cho tòa di tích lòng đất này.
Mở không gian trữ vật, tìm kiếm một lần về sau, Tô Ma quyết định áp dụng phương pháp nguyên thủy nhất, đó là đan dây gai.
Cao hơn bốn mét, nhảy xuống thì dễ, lên thì khó.
Lấy ra hai đơn vị sợi thực vật, ngồi tại chỗ lỗ thủng, Tô Ma bắt đầu nghiêm túc đan dây gai.
Đem vài luồng sợi thực vật cứng cáp quấn quanh nhiều lần, theo hướng xuống, chỉ dùng chưa đến hai mươi phút, Tô Ma đã đan được một sợi dây dài khoảng ba mét.
Lấy ra hai đơn vị khối sắt, đặt lên mặt đất, cố định một đoạn dây gai vào khối sắt, một thiết bị lên xuống đơn giản đã hoàn thành.
Khoảnh khắc này, Tô Ma vô cùng may mắn vì mình từng tham gia câu lạc bộ thủ công DIY ở đại học.
Nếu không thì sợi dây đơn giản này, đưa cho người bình thường làm, thật sự có chút khó khăn.
Tất cả đã chuẩn bị xong, Tô Ma thử lấy một hòn đá nhỏ ném xuống xung quanh, xác định không có cơ quan về sau, bắt đầu dò xét di tích lần đầu tiên.
Đã xem không ít tiểu thuyết trộm mộ, thao tác thực tế lại có chút lúng túng.
Cắn chặt đèn pin trong miệng, Tô Ma nắm lấy dây thừng bắt đầu trượt xuống.
Sợi thực vật mang đến cảm giác thô ráp, tăng cường ma sát khi trượt, mỗi lần trượt xuống, Tô Ma đều phải tốn không ít sức lực để nắm chắc.
Đến khi còn lại một mét thời gian, Tô Ma buông tay, cả người tự nhiên đáp xuống mặt đất.
Cố gắng nén hơi trong nửa ngày, dừng lại một chút, Tô Ma lập tức thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Có thể làm hắn ngẩng đầu, mượn ánh đèn pin nhìn về phía trước, không khỏi trong lòng liền là một cái "thịch".
Một người (×)
Một bộ xương khô ()
Mặc dù tối hôm qua mới thu thập năm tên lưu manh, nhưng vào giờ phút này, nhìn bộ xương khô rơi dưới đất đang nghiêng đầu nhìn mình.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng...