Toàn Chức Cao Thủ

Chương 116: Đấu Pháp Hoàn Toàn Mới

Chương 116: Đấu Pháp Hoàn Toàn Mới

Edit: Pi | Beta: Kha
Bốn con quái lao ra, lập tức phóng về phía Quân Mạc Tiếu, giây kế tiếp, bốn con quái đã chen chúc thành một đoàn.
Nói đúng ra cũng không phải chen, chẳng qua là chúng nó từ bốn phía đồng thời cùng nhắm chung một mục tiêu, nên trùng hợp trạm chán ở chỗ này mà thôi.
Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn tuy có kỹ thuật, nhưng về phương diện kinh nghiệm và ý thức ở Vinh Quang lại vẫn chỉ là gà mờ sơ cấp, nên đối với tình huống này khá thờ ơ. Nhưng Tô Mộc Tranh và Lưu Hạo đã nhanh chóng nhìn thấy trước kết quả.
Đây là một lần tụ quái, chỉ bằng cách di chuyển liền làm được một lần tụ quái hoàn hảo.
Một lần tụ quái này, cần tính toán vị trí tiểu quái rõ ràng, tốc độ di động của tiểu quái, truy kích lộ tuyến, cùng với lựa chọn chuyển hướng. Sau đó khống chế vị trí di chuyển của nhân vật, chẳng mấy chốc tiểu quái sẽ đi về vị trí mình cần.
Cách làm này vô cùng chú trọng đến chi tiết.
Thủ pháp tụ quái này quả thực hoàn mỹ và không tốn thời gian, thế nhưng, chỉ bằng một chiêu tụ quái như vậy, đánh chết bốn con quái này dường như cũng không tăng thành tích được nhiêu? Nếu như mọi người cùng lên bao vây, thay nhau công kích mạnh mẽ bốn con quái, cũng có thể trong nháy mắt hoàn thành việc tụ quái này, hơn nữa còn có thể nhanh hơn một bước.
Tô Mộc Tranh và Lưu Hạo, lúc này trong lòng đều có cùng một nghi hoặc
Quân Mạc Tiếu cũng đã ra tay.
Thuật Phân Thân.
Ảnh phân thân giả của Quân Mạc Tiếu ở lại tại chỗ, người thật đã lập tức xông đến nơi khác, nhưng tiểu quái vẫn tiến về phương hướng ban đầu. Kỹ năng Thuật Phân Thân này, người chơi có thể dựa vào kinh nghiệm để phán đoán, nhưng tiểu quái thì không được thế, kỹ năng này chắc chắn lừa được tiểu quái. Bốn con tiểu quái tiếp tục dồn nhào đến ảnh phân thân giả.
Lạc Hoa Chưởng
Quân Mạc Tiếu xông đến bên kia thì lập tức tung ra một chưởng, bốn con tiểu quái đụng vào nhau, văng ra. Có một con không bị đánh bay đủ mạnh, sắp ngã xuống tại chỗ, Quân Mạc Tiếu cũng đã dùng chiến mâu móc nó lên, tiểu quái bị hất lên không, lập tức một chiêu Long Nha đâm lên, bấy giờ con tiểu quái này bay còn xa hơn mấy con khác.
Cả bốn con quái bị đánh văng sang một bên vách đá. Đa số phó bản đều là một không gian kín được bao bọc bởi núi hoặc cây hoặc vách núi hoặc tường, nói chung sẽ có những vật cản trở như vậy để dẫn người chơi đi đúng phương hướng cố định, bạn không thể tùy tiện phóng ngang tránh quái được.
Bốn tiểu quái gặp trở ngại, Quân Mạc Tiếu phóng người lên, Bánh Bao Xâm Lấn hét lớn một tiếng liền muốn tiến lên trợ chiến, lại nghe Diệp Tu kêu lên: “Nhìn trước đã.”
Bánh Bao Xâm Lấn lập tức dừng lại, xoay vòng tại chỗ, hướng phía Ly Hận Kiếm nói một câu: “Không nên cử động nha, nhìn cho kỹ.”
Lưu Hạo lần này cũng đã có kinh nghiệm, tuyệt sẽ không trả lời Bánh Bao Xâm Lấn.
Quân Mạc Tiếu xông lên, một người đấu bốn quái vẫn dễ dàng áp chế. Vốn dĩ vách đá bên này có một khe nứt nhỏ, Quân Mạc Tiếu trước ra một Lạc Hoa thì đã đánh một con quái bay vào, sau đó Long Nha quăng thêm con nữa vào. Lúc này xông lên, sau vài ba cái thao tác thì quái đều bị nhét vào trong khe hết, nói là một chọi bốn, kỳ thực chỉ là một chọi một mà thôi.
“Phương pháp này… có thể xem như một cách solo phó bản không tồi, nếu phá kỷ lục, có trợ giúp về thời gian sao?” Lưu Hạo buồn bực, cực kỳ buồn bực, nhưng cũng không thể nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn.
Một con quái ngã xuống, quái số hai bước ra khỏi khe, một lát sau bị đánh chết, lại tiếp tục, quái số ba, đánh chết, rồi ngã xuống. Sau đó… không có sau đó nữa
Trừ Diệp Tu, bốn người khác đang mở to hai mắt nhìn trước màn hình. Bọn họ thấy rõ ràng, con quái thây ma số bốn rõ ràng đang bị kẹt trong khe đá, mặc dù nhe nanh múa vuốt, lại chẳng đi ra được.
Cản trở nó, là xương cốt vỡ vụn của của ba con quái xương khô trước đó. Sau khi tiểu quái xương khô ở Mai Cốt Chi Địa này bị đánh chết, sẽ lập tức vỡ thành xương vụn, chất đống trên đất như tàn tích. Lúc này ba con quái xương khô bị Quân Mạc Tiếu liên tiếp đánh chết ở tại vị trí đi ra của khe đá, ba bộ xương nằm cùng một chỗ, cũng không cao lắm, nhưng con quái thây ma vụng về kia lại không thể nào vượt qua được, chỉ có thể xoay tròn bên trong.
Móa nó như vậy cũng được sao, Lưu Hạo nhìn đến ngẩn người, cứ như vậy, bốn con quái mở màn, đỡ phải giết một con, thời gian nhất định có thể tiết kiệm được một chút.
Nhưng muốn đánh ra trình độ này, thời gian cần cho thao tác vụn vặt rất nhiều, thời gian không phải giết một quái lại ít, liệu có khi nào sẽ lãng phí hết ở mặt này không? Lưu Hạo đang nghi ngờ vấn đề này, lại nghe được Diệp Tu nói rằng: “Đây là việc cần làm, nhưng làm một đội phá kỷ lục, chúng ta cần phối hợp để hoàn thành thao tác này trong thời gian ngắn nhất. Anh tính thử rồi, nếu như hợp tác thuận lợi, chúng ta có thể tiết kiệm hơn đội bình thường chừng 10 giây ở đây.”
10 giây, nghe sơ qua thì không đáng để mắt. Nhưng trong toàn bộ quá trình phá bản, có sáu lần 10 giây như vậy, đó chính là 1 phút ưu thế.
1 phút, nếu như không biết phương pháp này, rất khó tưởng tượng được khoảng thời gian ấy lấy được từ đâu. Ngoại trừ dùng trang bị tốt hơn để nâng cao, sợ rằng đã không còn bất kỳ biện pháp nào khác.
Đáy lòng Lưu Hạo chợt thấy ớn lạnh, gã tin tưởng với phương pháp tương tự vậy tuyệt đối không chỉ dùng ở mỗi chỗ mới vào bản này.
Quả nhiên, tiếp đó vẫn dùng phương pháp tương tự hay chút khang khác, nói chung đều cần dùng vài ba thao tác chú trọng chi tiết, nhưng cuối cùng vẫn có thể tránh được những con quái không thể vòng qua được ở đấu pháp cũ
Đấu pháp ban đầu, không chút sai lầm đánh hết bản, tổng cộng tránh được việc chiến đấu với 12 con tiểu quái.
Đấu pháp mới, không chút sai lầm đánh hết bản, tổng cộng tránh được việc chiến đấu với 21 con tiểu quái.
Tính một con mười giây như trước, thì ưu thế chiếm được lên những 1 phút 30 giây.
Lưu Hạo trong lòng ngạc nhiên, rồi lại âm thầm đắc ý. Đấu pháp mới tất nhiên có ưu thế đáng sợ hơn, nhưng giờ đã bị mình nhìn thấu hết rồi. Cao thủ chuyên nghiệp như gã, cũng không học từng chi tiết như vẹt, chỉ cần hiểu rõ được ý định, hoàn toàn có thể dùng kỹ thuật của mình làm lại y chang. Nhưng bấy giờ gã cũng không cần lo nghĩ việc này nữa, bởi vì sau khi chuyến đi phá bản lần đầu kết thúc, thì ba chuyến phá bản tiếp theo đã bắt đầu luyện tập phối hợp, Lưu Hạo là một trong năm người…
“Hàn Yên Nhu, Lạc Hoa này em tới đi, đi bên này, đúng…”
“Bánh Bao di chuyển nào, dùng Cục Gạch đập con kia choáng váng đi.”
“Pháo Chống Tăng đẩy nó ”
“Dùng Thập Tự Trảm tiếp chiêu nào, sau đó tiến lên Đâm Sầm.”
“Kỹ thuật của Ly Hận Kiếm không tệ nha” Đối với người mới này, Diệp Tu khen ngợi không ít lần.
“Đâu có đâu có, đại thần đến lúc phá kỷ lục mang em theo nha” Lưu Hạo tích cực yêu cầu.
“A? Em có công hội không?” Diệp Tu hỏi.
“Không có.”
“Đến lúc đó cần vào công hội đấy, em có phiền không?” Diệp Tu hỏi.
“À, ra là giúp công hội làm công ạ? Vậy kiếm được bao nhiêu tiền?” Lưu Hạo ra vẻ bình thường hỏi han, thực ra đang suy tính hiểm ác. Gã biết rõ nhu cầu giúp công hội làm thuê của Diệp Tu, nhưng bây giờ hắn mang theo cả một đội. Thế hắn có phân chia thù lao lấy được cho đội không? Nếu chia thì việc chế tác vũ khí bạc của hắn sẽ cực khổ hơn; Còn không chia, Lưu Hạo dùng vấn đề này để gây chia rẻ nội bộ.
Kết quả Diệp Tu chưa kịp trả lời, Bánh Bao Xâm Lấn đã cực kỳ khinh bỉ nói: “Tiền? Muốn tiền gì chứ? Đây là lên ti vi, là vinh quang. Ly Hận Kiếm ông thật không có tiền đồ mà, ông đây đại diện chòm sao Bảo Bình khinh bỉ chú em”
“A…” Giọng nói Lưu Hạo có chút sợ hãi, nhưng trong lòng tức giận mắng: Cái Bánh Bao ngu ngốc này, có biết mình đang làm không công cho người ta không hả? Tao bảo mà, sao hắn có thể mang một tên ngu ngốc như thế đi theo chứ.
Mà hai người còn lại không hề phản ứng với việc này. Phong Sơ Yên Mộc, Lưu Hạo không trông đợi gì, người này 80% là Tô Mộc Tranh, cô ta và Diệp Thu có cùng ý đồ đen tối, việc thù lao nhỏ nhặt này không gây xích mích được. Nhưng cô bé kia thì sao? Sao không có phản ứng gì hết vậy, rút cuộc là ai?
Lưu Hạo không đợi cô bé này phản ứng, lại nghe được Diệp Tu nói rằng: “À, thù lao là có, đều là vật liệu hiếm, chẳng qua toàn mấy món anh cần. Em muốn cái gì?”
“Em không cần gì cả… Chỉ hỏi chút thôi.” Lưu Hạo nói, gã dĩ nhiên không phải muốn gì cả, chỉ muốn nói ra lời này, gieo hạt giống phân chia lợi ích không đều dễ gây mâu thuẫn nhất vào lòng mọi người. Nhưng hiện tại xem ra thất bại rồi, khỏi nói đến Tô Mộc Tranh hư hư thực thực kia, em gái này hoàn toàn không nhận được tín hiệu của việc nọ, về phần Bánh Bao, mẹ nó thằng ngu này. Có điều, ngơ thì ngơ, nếu quả thật muốn khiêu khích với một tên như thế, đây sẽ không phải chuyện khó khăn gì.
“Mấy vật liệu mà anh yêu cầu với công hội đều là những thứ anh cần, còn những vật khác trong phó bản do mọi người chia nhau, anh không cần, anh nghĩ sẽ không có vấn đề quá lớn đâu ha?” Diệp Tu nói.
Lưu Hạo nghĩ, vừa rồi đi hai chuyến phó bản, Quân Mạc Tiếu hình như không lấy gì cả, dù là tiểu quái thỉnh thoảng rơi ra trang bị lục, hay là BOSS rơi trang bị lam, đều trực tiếp lựa chọn bỏ qua. Nếu như phó bản nào cũng diễn xuất như vậy, đích xác khiến người khác không lời nào để nói.
“À, không có gì, em tò mò nên tùy tiện hỏi chút thôi.” Lưu Hạo vội vàng nói, “Em cũng có thê gia nhập công hội, mang em theo với, em cũng muốn lên ti vi.”
“Ừ, đến lúc đó anh sẽ nói lại với công hội bên kia … Dù sao cũng giúp công hội phá, nếu như không có người của công hội bọn họ cũng hơi khó coi, xem ý kiến của họ ra sao, nếu họ không ngại thì thêm em vô.” Diệp Tu nói.
“Tốt quá, cảm ơn cảm ơn.” Lưu Hạo nói, theo đội ngũ, gã có thể hoàn toàn tinh tường nắm giữ đấu pháp kỷ lục bên này, hơn nữa thân là một thành viên trong đó, có thể làm vài hành vi mờ ám kéo thấp thành tích. Gã vốn đang giả vờ ẩn giấu thực lực, nên lúc đấy hoàn toàn có thể vờ như thực lực có hạn mà miễn cưỡng đối phó, tới lúc bản thân mình đi phá bản chân chính, thì lại toàn lực bạo phát sau. Cứ như vậy, cùng một đấu pháp, gã nắm chắc việc mình sẽ phá được thành tích tốt hơn.
Dẫu rằng đến lúc ấy mình không thể trở thành một thành viên trong đội, với thực lực kỹ thuật và trình độ phối hợp của một đội toàn tuyển thủ chuyên nghiệp, tin chắc có thể hơn đội ngũ này một cái đầu.
Lưu Hạo đã nắm rõ thực lực của đám bên này, Quân Mạc Tiếu của Diệp Thu đương nhiên không còn gì để nói, Phong Sơ Yên Mộc phát huy không rõ ràng, nhưng dù sao cũng là thành viên trong cùng chiến đội, đã quá quen thuộc một vài thao tác của nhau, nhất là sự ăn ý đến kỳ lạ khi đánh cùng Quân Mạc Tiếu kia, mặc dù không có chứng cứ trực tiếp, Lưu Hạo cũng đoán chắc người này là Tô Mộc Tranh.
Còn hai người khác, với khả năng của Lưu Hạo, gã có thể phát hiện cả hai là người mới từ lâu rồi, lại chẳng biết tại sao lại có thao tác xuất sắc như thế. Nhưng người như vậy dù sao vẫn không thể đánh đồng cùng tuyển thủ chuyên nghiệp.
Nhìn Quân Mạc Tiếu trên màn ảnh, Lưu Hạo vừa làm ra thao tác khá miễn cưỡng, vừa lộ ra nụ cười đắc ý.







Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất