Toàn Chức Cao Thủ

Chương 92: Một Chọi Ba

Chương 92: Một Chọi Ba

“Long Nha phá chiêu, Tôn Tường bắt đầu phản kích.”
“Đây là Huyễn Văn không thuộc tính vừa mới sinh ra bởi Long Nha… Ai nha, thật đáng tiếc, bị song kiếm của Phong Cảnh Sát hất rơi rồi, có điều chỉ cần Huyễn Văn bùng nổ, hiệu quả vẫn tăng lên, hiện tại tốc độ di chuyển của Nhất Diệp Chi Thu đã được nâng cao.”
“Thiên Kích, Bá Toái, đâm thường, Liên Chớp…”
“Phong Cảnh Sát đều tránh thoát, nhưng tôi cảm thấy anh ấy dường như vô cùng vất vả, có phải không chỉ đạo Lý?” Phan Lâm cảm thấy Lý Bác Nghệ dường như hồi lâu chưa nói câu nào, theo thói quen lại dẫn đề tài sang.
“Ừ…” Lý Nghệ Bác miễn cưỡng lên tiếng.
Phan Lâm căn bản chẳng quan tâm phát hiện sự khác thường phía Lý Nghệ Bác, trận đấu tiến hành cực kỳ kịch liệt, Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường lợi dụng công kích bình thường để đoạt lại CD ngắn của những kĩ năng nhỏ, một chiêu lại một chiêu không ngừng đánh tới, tuy rằng không hề liên tục đánh trúng Phong Cảnh Sát, nhưng Phong Cảnh Sát lại bị áp chế đến không còn cơ hội phản kích.
Trong quá trình này Phong Cảnh Sát vẫn bị vài chiêu nhỏ của Nhất Diệp Chi Thu đánh trúng, đồng thời cột HP cũng bị hao dần, từng cái rồi từng cái trong năm loại Huyễn Văn của pháp sư chiến đấu xuất hiện dần rồi bùng nổ. Tất cả hiệu quả tăng thêm vào, đặc điểm càng chiến càng mạnh của pháp sư chiến đấu được thể hiện trọn vẹn.
“Xem ra Tôn Tường thích ứng khá dễ dàng với Nhất Diệp Chi Thu?” Bên này Phan Lâm vẫn bình luận, thấy khách mời không nói gì lại vội vàng mở lời dẫn dụ khách mời nói chuyện.
“Ừ…” Lý Nghệ Bác chỉ ừ lại một tiếng.
“Không hổ là tuyển thủ được xứng danh tài năng mới, chỉ đạo Lý, anh cảm thấy kỹ thuật hiện tại của Tôn Tường có đạt tới trình độ của cao thủ hàng đầu không?” Phan Lâm hỏi.
“Chuyện này… không dễ nói lắm. Đa phần những cao thủ hàng đầu của Liên minh đều có được tài khoản cấp Thần, nhưng đây là lần đầu tiên Tôn Tường điều khiển loại nhân vật cấp Thần này, cần quan sát một thời gian mới đưa ra kết luận được.” Lý Nghệ Bác rốt cuộc cũng dần tập trung lại. Gã thất thần như thế, tất cả chỉ vì kỹ thuật mạnh mẽ của Tôn Tường vượt xa tưởng tượng của gã. Gã chợt phát hiện bản thân tựa như đang tụt hậu, mỗi ngày chỉ bình luận chém gió trên tiết mục, chính gã đã bao lâu rồi không tự tay chạm qua Vinh Quang? Vinh Quang giờ đây đã phát triển tới trình độ nào rồi?
Ngẫm lại trong lời bình luận, thường xuyên có vài chỗ không hiểu, Lý Nghệ Bác thành thạo nói đại. Nhưng lúc này đây Tôn Tường lại khiến gã rung động quá lớn, lớn đến nỗi gã quên mất bản lĩnh giả vờ hiểu biết của mình.
Trên cục diện đang nghiêng về một phía, không nhìn ra được bất kỳ ưu thế nào của Dương Thông mà Lý Nghệ Bác đã phân tích lúc ban đầu. Toàn bộ chỉ thấy kỹ thuật của Tôn Tường, cùng khí phách của Nhất Diệp Chi Thu.
Thế tấn công áp đảo, hoàn toàn gợi lên lòng nhiệt tình của nhóm người trong tiệm net Hưng Hân, ai nấy lớn tiếng kêu gào, ngay cả Trần Quả cũng kích động không thôi.
“Đấu Thần vẫn còn đấy” – Không biết ai đột nhiên hô lên khẩu hiệu như vậy, lập tức chiếm sự hưởng ứng tích cực của khán giả trên toàn trường, mọi người hò hét từng tiếng theo nhịp, ngay cả Trần Quả cũng không kìm lòng nổi mà vỗ tay hú hét vài câu.
Tiếng giải thích trong truyền hình đã bị át mất. Nhưng mọi người còn cần giải thích sao? Không cần, thế công đầy khí phách của Nhất Diệp Chi Thu đã hoàn toàn giải thích hết rồi.
Ngay khi Phong Cảnh Sát ngã dười chiến mâu Khước Tà của Nhất Diệp Chi Thu, không khí trong tiệm net đạt tới đỉnh cao, mọi người vỗ tay, hoan hô, hét chói tai, huýt sáo. Đây không đơn giản chỉ là một trận thắng lợi. Sự phát huy đầy bá đạo của Nhất Diệp Chi Thu dưới tay Tôn Tường đã châm lên hy vọng cho tất cả, bọn họ như lại được nhìn thấy thời đại Nhất Diệp Chi Thu đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, càn quét Liên minh.
Trận chiến tổ đội một người ngã xuống, người tiếp theo trong đội lên sân khấu, không hề có thời gian nghỉ ngơi giữa chừng, lúc này đây một tuyển thủ của 301 đã ra trận. Không biết có phải bị khí thế của Nhất Diệp Chi Thu làm cho kinh sợ không, tuyển thủ này phát huy không đạt tiêu chuẩn lắm, trở thành người có tốc độ thất bại nhanh nhất trong năm trận từ nãy đến giờ.
Nhất Diệp Chi Thu đánh hai trận, cột HP mới hao tổn một phần tư. MC Phan Lâm, Lý Nghệ Bác và khán giả trong tiệm net Hưng Hân đều đang bắt đầu hào hứng thảo luận khả năng Tôn Tường một chọi ba. Nhìn tình huống trước mắt, chuyện này căn bản ăn chắc rồi.
Tuyển thủ thứ ba ra trận của 301 còn sợ hãi hơn người thứ hai, không dám cùng Nhất Diệp Tri Thu chạm thẳng mặt. Rất chịu khó di chuyển. Nhất Diệp Chi Thu hơi có chút hành động tiến công nào, hắn ta lập tức né tránh như có lửa cháy tới nơi.
Khán giả trong tiệm net cũng cười nghiêng ngã, gã tuyển thủ thứ ba này trông tựa như chẳng dám chiến đấu với Nhất Diệp Chi Thu lại không thể nào không bất chấp lên sân vậy. Lên sân rồi lại không dám đánh qua loa, đành phải rối rắm ở trong này nhảy lên nhảy xuống cứ như đang giả moe.
“Tên này bất lực quá đi. Ha ha ha ha” Khán giả trong tiệm net lớn tiếng thảo luận, u ám của hai trận đấu cá nhân trước đấy đã không còn, tuyển thủ thứ ba của 301 giống như một tên hề làm trò cười cho cả bọn, so sánh ra, Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường càng cao lớn uy vũ hơn.
“Anh Hứa, anh làmvầy khiến đàn em khó xử quá đi.” Lúc này Tôn Tường gửi đến một câu, giễu cợt rõ rệt.
Nhưng đối thủ vẫn giữ bảy phần phòng thủ, ba phần trốn tránh, xem ra hoàn toàn không định bỏ cuộc. Dưới sự cẩn thận dè dặt như thế, Tôn Tường cũng mất rất nhiều thời gian mới tóm được gã, thậm chí cảm thấy buồn bực luôn rồi, sau khi đánh bại đối thủ xong, lại gõ xuống một câu: “Cần gì chứ, kết quả chẳng phải đều như nhau ư?”
Trong nháy mắt này, tất cả người xem chỉ có chung một suy nghĩ: “Mẹ kiếp, rốt cuộc cũng xong rồi.”
Hai người Phan Lâm và Lý Nghệ Bác phỏng chừng cũng xem đến nghẹn hỏa, nhưng làm MC, trách móc tuyển thủ là chuyện không tốt. Đến cuối cùng chỉ nghe Phan Lâm nói: “Trận này Tôn Tường thắng coi như khá gian khổ, không hổ là Hứa Bân có danh xưng “Vua Dây Dưa” a. Thường là những trận đấu có mặt anh ấy, không chỉ đối thủ của anh, kể cả người xem, MC và khách mời như chúng tôi đây cũng vất vả vô cùng.”
“Có điều đây cũng thể hiện tinh thần của tuyển thủ chuyên nghiệp. Trong một trận đấu không có phần thắng nào, Hứa Bân lại cho chúng ta hiểu rõ sở trường của anh ấy.” Lý Nghệ Bác nói.
“Đúng vậy, rõ vô cùng.” Phan Lâm đáp lại, hai người kẻ xướng người họa, trong giễu ngoài khenvị tuyển thủ thứ ba ra sân – Hứa Bân của chiến đội 301 một hồi.
“Được rồi, trước khi thi đấu đoàn đội có một thời gian để nghỉ ngơi, mọi người hãy cùng nhau thưởng thức một vài hình ảnh đặc sắc suốt ba trận trong thi đấu tổ đội của Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu nào.”
Những cảnh đặc sắc được chiếu, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác thỉnh thoảng lại bình luận. Thời gian Tôn Tường đấu với Hứa Bân còn dài hơn so với trận thứ nhất và thứ hai cộng lại, nhưng cảnh quay lại lại không nhiều bằng trận một và hai, Phan Lâm cùng Lý Nghệ Bác lại tránh không được dìm hàng vài câu.
Cảnh đã chiếu hết, trận đấu đoàn đội được mọi người mong chờ nhất vẫn chưa tới, chương trình chèn thêm quảng cáo vào, khán giả tranh thủ nghỉ ngơi, xếp hàng đi toilet, tìm nước uống, chạy đi hút điếu thuốc...... Tiệm net thoáng chốc người đến người đi như cái chợ.
Trần Quả hiển nhiên đã nhìn quen việc này, quay đầu lại nhìn, Diệp Tu vẫn đứng hút thuốc trước cửa tiệm net, một đốmlửa thấp thoáng trong đêm đen, trông thật đơn độc và lặng lẽ.
Nhưng vấn đề là rõ ràng ở đây có chỗ ngồi, sao cái thằng này cứ phải tựa vào cửa giả bi thương làm gì? Trần Quả kiềm chế không được, hô to hai tiếng với Diệp Tu.
“Sao vậy?” Diệp Tu hỏi
“Đứng mãi ở đấy làm gì, lại đây ngồi.” Trần Quả nói.
“Sợ khói thuốc nồng đến bà chị.” Tàn thuốc trong miệng Diệp Tu lung lay hai cái. Tên này có thể ngậm thuốc mà không ảnh hưởng đến việc mở miệng nói chuyện, tàn thuốc cũng không hề rơi xuống, thao tác quá cao.
Trần Quả ngẩn ngơ. Tên này trốn sang đấy là vì sợ hút thuốc làm mình sặc ư? Có tốt như vậy sao?
“Cậu hút bớt vài ba điếu không được hả?” Trần Quả nói.
Diệp Tu giơ tay lấy đầu thuốc xuống, duỗi ngón tay búng ra, ánh lửa vẽ ra một đường cong trong đêm, chuẩn xác rơi vào thùng rác, Diệp Tu cũng trở về ngồi xuống.
Trần Quả nhìn hắn, cuối cùng không nói gì thêm. Truyền hình trực tiếp rốt cục cũng chiếu tới sự kiện quan trọng nhất của mỗi trận đấu vòng tròn: Thi đấu đoàn đội.
Thường thì mỗi chiến đội đều có sáu tuyển thủ chủ lực, có thể bảo đảm thi đấu đươc cả ba phần. Mà trong Liên minh Vinh Quang quy định, số lượng người báo danh cao nhất trong mỗi cuộc tranh tài là chín người, danh sách lên sân thường sẽ công bố vào lúc thi đấu. Vì vậy số tuyển thủ chuyên nghiệp ở mỗi chiến đội trong câu lạc bộ luôn từ 9 đến 11 người. Tuy rằng cũng có vài câu lạc bộ vào giai đoạn đầu kinh phí eo hẹp chỉ có số lượng tối thiểu là 6 người, nhưng sau khi chuyển biến tốt đẹp hơn thì nhanh chóng mở rộng nhân số. Chỉ trông cậy vào sáu người, lỡ mà sinh bệnh hay xảy ra chuyện ngoài ý muốn đều sẽ gây ảnh hướng đến thành tích thi đấu.
Mỗi câu lạc bộ trong Liên minh hiện nay đều có ít nhất một vị tuyển thủ trọng tâm có thực lực xuất chúng, lại hỗ trợ từ ba đến năm tuyển thủ có thực lực khác. Sáu người còn lại trong danh sách, đa số đều hứng thú với việc dẫn dắt mầm non có tiềm lực mới để bồi dưỡng.
Khai thácngười mới cũng có rất nhiều cách, có tự tiến cử, có khi phát hiện được tại những trận đấu không chuyên, hoặc dựa vào chiến tích vô cùng vượt trội trong đấu trường của game online Vinh Quang… Tóm lại, Liên minh Vinh Quang học hỏi kinh nghiệm và nền tảng giải đấu vòng tròn của thi đấu điện tử thể thao mà hoạt động được gần 7 năm, nó cũng đã có được một cơ chế hoàn thiện tương đối ở mọi mặt, không hề thua kém với những hạng mục thể dục truyền thống như bóng đá, bóng rổ vân vân.
Dưới tình huống nhóm tuyển thủ chủ lực không xảy ra gì ngoài ý muốn, sáu người này sẽ hoàn thành ba phần của cả trận đấu.
Trận đấu giữa Gia Thế và 301 chính là như thế. Trận thi đấu đoàn đội cuối cùng gồm 12 người đã từng ra trận trong trận thi đấu cá nhân và thi đấu tổ đội trước đó.
Theo tiếng hò hét mãnh liệt của MC Phan Lâm, thi đấu đoàn đội chính thức bắt đầu.
Sân nhà của 301, bản đồ vẫn do họ chọn. Nhưng Tôn Tường vừa mang lại cho chiến đội Gia Thế trận đấu một chọi ba đầy khí thế, tình thế đã chẳng còn cân bằng nữa. Phan Lâm và Lý Nghệ Bác cũng đang bàn xem liệu trận thi đấu này có phải bước ngoặt khỏi xu hướng đang suy tàn của Gia Thế hay không.
“Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi” Trận đấu diễn ra, Trần Quả vỗ tay theo khán giả trong tiệm net.
“Đừng kích động thế chứ.” Diệp Tu nói.
“Xem trận đấu mà, không hòa mình vào thì còn gì hay nữa, cậu cũng sôi nổi lên đi nào” Trần Quả thật sự bó tay với Diệp Tu rồi, chơi game thâu đêm, thậm chí sau một đêm không ngủ vẫn có thể tỉnh táo chơi game, nhưng vì sao vào lúc khác lại luôn uể oải như vậy? Không có tinh thần gì hết.
“Hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.” Diệp Tu nói.
“Cậu có ý gì?” Trần Quả nghe được ý sâu xa trong đấy.
“Xem trận đấu, bắt đầu rồi.” Diệp Tu bình tĩnh nói.







Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất