Toàn Chức Pháp Sư

Chương 10: Phóng thích, Lôi Ấn

Chương 10: Phóng thích, Lôi Ấn
“Đến, đến, xếp hàng, điểm số!”
Mạc Phàm bình tĩnh lại, hết sức chăm chú bắt đầu lại một lần nữa thử nghiệm đồng thời khống chế 7 viên tinh tử!
Viên tinh tử thứ nhất là nghe lời nhất, dù sao cũng được âu yếm mỗi ngày, Mạc Phàm ra lệnh một tiếng, viên tinh tử hoạt bát này lập tức dừng hoạt động, ngưng lại ở vị trí chính giữa Tinh Trần.
Viên tinh tử thứ hai có vẻ hơi quật cường, rất không tình nguyện nhưng cũng lập tức theo sau, cùng viên tinh tử thứ nhất xếp hàng.
Theo sát phía sau là viên thứ ba, viên thứ tư, viên thứ năm…
Viên thứ sáu rất nghe lời, nhanh chóng chạy đến đội ngũ.
Nha, còn thiếu một viên cuối cùng!
Ý niệm của Mạc Phàm tập trung cao độ, toàn bộ sức mạnh tinh thần đều dồn vào viên tinh tử thứ bảy.
Viên tinh tử thứ bảy đang chạy nhanh trong Tinh Trần, sau khi nghe được ý niệm của Mạc Phàm thì chậm rãi dừng lại, mang theo vài phần không kiên nhẫn, vài phần không vui chậm rãi đi vào tinh quỹ…
GOD-BOY, GOD-BOY!!
Mạc Phàm thấy viên tinh tử thứ bảy có vẻ đã bị thu phục, nhất thời hơi kích động.
Nếu sáu viên tinh tử trước là “Uông Tinh Nhân”, một tiếng gọi là ngoan ngoãn ngồi yên, thì viên tinh tử thứ bảy này chính là “Miêu Tinh Nhân”, khắp người toát ra vẻ cao ngạo và không kiên nhẫn của loài mèo…
* Uông Tinh Nhân (汪星人), Miêu Tinh Nhân (喵星人): Ngôn ngữ mạng Trung Quốc chỉ chó/mèo rất thông minh, biết làm động tác giống người, biết làm trò lấy lòng người như từ ngoài hành tinh đến.
Nếu ngươi muốn ta bất động, ta sẽ cố hết sức phối hợp một chút.
Chậm chậm, chậm chậm…
Viên tinh tử thứ bảy cuối cùng cũng yên tĩnh lại, cùng sáu viên tinh tử khác xếp thành tinh quỹ.
Trong phút chốc, bên trong Tinh Trần rực rỡ thêm một tinh quỹ diễm lệ, đường tinh quỹ này toát ra màu tím đặc trưng của lôi đình, lấy viên tinh tử thứ nhất làm đầu, giống như sao băng kéo theo một vệt đuôi tím dài và đẹp, cùng sáu viên tinh tử khác di chuyển rất nhanh!!
Tinh quỹ thành!
Ma pháp hiện!
Mạc Phàm ngồi ở hàng ghế cuối xe buýt, mặc áo đen, bỗng nhiên một đường cong quỹ tích lượn quanh cơ thể, quỹ tích Tinh Trần màu tím chợt lóe lên, mang đến cho Mạc Phàm cả một luồng sức mạnh khó tả.
“Lôi Ấn!!!”
“Là Lôi Ấn!!!”
Trong lòng Mạc Phàm mừng như điên, không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời cười lớn!
“Xì xì xì ~~~~~~~~~~~~~~~”
Trên tay phải, như một con mãng xà quấn quanh, sức mạnh Lôi Ấn màu tím tụ lại trên tay Mạc Phàm, chỉ cần Mạc Phàm vung tay lên, nhất định sẽ hóa thành một đạo lôi điện cuồng Ấn bay về phía trung tâm xe buýt!
“Trời ơi!!”
“Pháp sư, là Pháp sư!!”
“Còn là Pháp sư hệ Lôi… A, sao tôi cảm thấy cả người tê dại.”
Trong xe buýt vang lên nhiều tiếng hô kinh ngạc. Bác gái già vừa mua đồ ăn xong, ông lão vừa tập thể dục về nhà, thiếu nữ cúi đầu chơi điện thoại, cùng với tên sắc lang đang dùng một tay sàm sỡ thiếu nữ đó. Tất cả đều kinh ngạc nhìn Mạc Phàm ở hàng ghế cuối.
“Đại… Đại pháp sư, ta… ta lần sau không dám, ta lần sau không dám! Xin ngài tha cho ta, ta có mắt mà không thấy Thái Sơn…” Bỗng nhiên, tên trung niên gầy gò đang dâm ô thiếu nữ sợ hãi quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi tèm lem hướng về Mạc Phàm cầu xin.
Tên trung niên háo sắc tưởng rằng vị Ma Pháp sư trẻ tuổi này đã nhìn thấy hành vi đê tiện của mình nên nổi giận, phóng ra sức mạnh sấm sét.
Sức mạnh sấm sét này vô cùng đáng sợ, toàn bộ người trên xe đều bị sức mạnh sấm sét làm cho tê dại, đặc biệt là tên sắc lang dâm đãng kia, tay hắn tê liệt gần như mất hết cảm giác!
“Tha cho mạng chó của ngươi! Lần sau để ta thấy ngươi, ta sẽ phế luôn tay ngươi!” Mạc Phàm đứng dậy, khí thế lẫm liệt nhìn xuống tên sắc lang.
“Vâng, vâng, lần sau tuyệt đối không dám, lần sau tuyệt đối không dám nữa!” Nói xong, tên sắc lang thừa lúc tài xế dừng xe liền vội vàng chạy xuống.
Các bà, các cô, mọi người xung quanh đều khen ngợi, mấy cậu thiếu niên học sinh trung học càng hướng về Mạc Phàm với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Mẹ, anh ấy thật lợi hại! Con sau này cũng có thể lợi hại như anh ấy không mẹ?” Một đứa trẻ khoảng bảy, tám tuổi kéo váy mẹ, ngây thơ hỏi.
“Ma Pháp sư không phải ai cũng làm được, nhất là pháp sư hệ Lôi.”
Mạc Phàm nhận ra pháp thuật của mình đã gây ra rắc rối cho cả xe, để tránh phiền phức, anh vội vã xuống xe.
Đến ven đường, tâm trạng Mạc Phàm vẫn chưa bình tĩnh lại.
“Đệt, quá con mẹ nó đã đời!”
Hồi tưởng lại Lôi Ấn quấn quanh cánh tay lúc nãy, cảm giác mạnh mẽ có thể tiêu diệt người chỉ bằng một cái vung tay, chưa từng có, cứ như trong mơ vậy!
“Đây chính là ma pháp? Đây chính là ma pháp!”
Trái tim Mạc Phàm đập thình thịch, dù Lôi Ấn lúc nãy thực ra không được phóng ra, nhưng Mạc Phàm đã cảm nhận được sức mạnh sấm sét, nó tuôn ra từ trong cơ thể anh, anh có thể điều khiển nó tùy ý, nó mang lại sức mạnh mà anh chưa từng nghĩ tới.
Ánh mắt tôn kính của mọi người trên xe, tên sắc lang quỳ dưới đất cầu xin tha mạng, và sức mạnh sấm sét kỳ diệu quấn quanh cánh tay…
“Đây thực sự là niềm vui sướng chưa từng có và khó tin!”
“Ha ha ha ha, ta đã học được Lôi Ấn rồi! Chỉ mất một học kỳ, giờ xem ai còn dám cản ta? Mục Bạch, Chiếu Đình, cũng phải quỳ xuống liếm chân ta!”
Chỉ vẻn vẹn một học kỳ, Mạc Phàm đã khống chế được Lôi Ấn, trong khi thời gian học thực tế của học sinh là một năm.
Từ khi khai giảng đến hết học kỳ, Mạc Phàm chỉ mất 5 tháng, tốc độ này nếu công khai, bạn cùng lớp, thầy chủ nhiệm, thậm chí toàn trường chắc chắn phải há hốc mồm!
Hình như gần đây thầy Trương Kiến Quốc còn khoe khoang trong lớp Yêu Ma rằng học trò cưng Hoàng Minh Khải đã có thể khống chế 4 viên tinh tử… cũng giống như Mục Bạch là 4 viên tinh tử.
“Ha ha ha, ta đã phóng thích Lôi Ấn rồi, Mục Bạch Lục Trà Nam kia, ngươi làm sao đấu với ta đây!”
Chỉ cần giữ Lôi Ấn trên tay thôi đã cảm nhận được sức mạnh sấm sét muốn lao ra, không biết nếu hoàn toàn phóng thích sẽ thế nào, chỉ nghĩ thôi đã kích động muốn hét lên rồi.
“Hít sâu, hít sâu, không thể cứ cười như điên trên đường được, phải bình tĩnh lại đã, giờ ta đã là một pháp sư lợi hại rồi!”
Thực ra Mạc Phàm rất muốn dùng Lôi Ấn thêm lần nữa, nhưng sau khi thi triển Lôi Ấn, anh cảm thấy cơ thể choáng váng, mất sức.
“Đây là sự tiêu hao năng lượng tinh thần mà thầy nói sao?” Mạc Phàm lầm bầm.
Thông thường, khi luyện tập khống chế, Mạc Phàm có thể duy trì hai tiếng, quá hai tiếng mới cảm thấy mệt mỏi.
Lúc nãy trên xe buýt, anh luyện tập khoảng 20 phút, nhưng sau khi thi triển Lôi Ấn, năng lượng tinh thần dồi dào dường như bị hút sạch…
Tuy nhiên, Mạc Phàm vẫn có cách khắc phục, khi luyện tập, chỉ cần không hình thành tinh quỹ hoàn chỉnh, bình thường sẽ không tiêu hao nhiều năng lượng, khi hình thành tinh quỹ và truyền năng lượng tinh thần vào cơ thể đồng thời đạt được hiệu quả ma pháp thực tế, cơ bản chỉ tốn hơn nửa ống năng lượng!
“Trước đây chưa làm Ma Pháp sư bao giờ, huyền thoại mà! Nhưng từng chơi Liên Minh Huyền Thoại (LOL), cũng một kiểu thôi à!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất