Chương 3: Khai giảng đại điển
Mạc Phàm về đến nhà, trong đầu toàn là lời nói của Mục Hạ. Những lời ấy thoạt nghe hững hờ, nhưng lại ý vị sâu xa, thể hiện sự xem thường đối với gia đình Mạc Gia Hưng và chính hắn.
Liền một cái sơ giai Ma Pháp sư cũng không trở thành được?
Lão tử ha ha ngươi một cái! !
Mạc Phàm thừa nhận từng rất thân thiết với tiểu công chúa Mục Ninh Tuyết, nhưng tuổi nhỏ, hắn không biết điều đó sẽ gây ra tai họa cho mình và gia đình nghèo khó. Từ đó, Mạc Phàm hiểu ra xã hội này phức tạp lắm.
“Mạc Phàm, ha ha ha, chuyện của con đã giải quyết rồi! Ta gọi điện cho một người bạn cũ, hóa ra hắn giờ khá lắm, là giáo sư chủ nhiệm trường THPT Thiên Lan. Hắn nói chỉ cần con chăm chỉ tu luyện, hắn sẽ giúp con vào trường THPT Ma Pháp Thiên Lan, để con thức tỉnh hệ ma pháp mệnh định. Cơ hội này cả đời mới có một lần, lần này con nhất định phải cố gắng, biết chưa?” Mạc Gia Hưng mặt tươi như hoa, vỗ vai Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhìn nụ cười vui vẻ của cha. Bình thường, hắn sẽ rất vui mừng và cùng cha uống vài chén rượu đế ăn mừng. Nhưng sau khi biết được sự thật, hắn không còn tin tưởng người cha trung hậu này đang cười sảng khoái kia nữa. Điều đó càng khiến Mạc Phàm không muốn tin tưởng người cha mình luôn tôn kính lại chưa từng được xã hội tôn trọng.
“Thật không ạ? Quá tốt rồi! Không hổ là cha con, chuyện gì cũng giải quyết được, ha ha.” Cuối cùng, Mạc Phàm cũng nở nụ cười, kề vai sát cánh với cha.
“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ không biết cha con là ai sao?” Mạc Gia Hưng thấy con trai nịnh nọt không tệ, cười càng tươi hơn.
Hai cha con tối đó uống vài chén. Trong lúc uống rượu, Mạc Gia Hưng khéo léo nói: “Mạc Phàm à, con cứ ở ký túc xá trường luôn đi. Ta định bán nhà, lấy tiền lo cho cuộc sống của hai cha con.”
Mạc Phàm thực ra cũng biết, căn nhà này coi như bán cho Mục Hạ rồi. Cái nhà cũ nát này không đáng giá bao nhiêu, nhưng mảnh đất ở nội thành này rất đắt.
“Được rồi, bán đi. Dù sao con cũng ít về nhà. Chỉ là Tâm Hạ…” Mạc Phàm giả vờ không biết nói.
“Tâm Hạ ở nhà dì con. Thật ra, hai người đàn ông chúng ta cũng không tiện chăm sóc Tâm Hạ. Con bé ngoan ngoãn lắm, không cần chúng ta lo lắng nhiều.” Mạc Gia Hưng nói.
“Vậy được, cha nhớ đến trường thăm con nhé.” Mạc Phàm nói.
“Biết rồi, ta buồn ngủ quá, ta ngủ trước đây. Ngày mai con đi học đi.” Mạc Gia Hưng uống cạn chén rượu cuối cùng, đứng dậy, bước đi hơi loạng choạng.
Mạc Phàm nhìn bóng lưng cha, chợt nhớ đến bài văn của Chu Tử Thanh.
Mình ở ký túc xá trường, Tâm Hạ ở nhà dì, hai đứa nhỏ đều đã ổn thỏa rồi. Vậy người đàn ông trung niên này sẽ ra sao?
Cuối cùng, Mạc Phàm vẫn không nói ra sự thật.
Thực tế, sự hy sinh của Mạc Gia Hưng đối với hắn là trách nhiệm và vinh quang của một người cha. Ông muốn con trai yên tâm đi học, những chuyện con không giải quyết được, ta sẽ giúp con.
Mà Mạc Phàm cũng biết, nếu nói ra, sẽ chỉ làm Mạc Gia Hưng buồn bã và tuyệt vọng. Dù sao, người đàn ông nào chẳng muốn làm một người cha “ngưu B”, có thể giải quyết mọi chuyện cho con?
Mạc Phàm không thể nói ra. Người khác có thể không tôn trọng cha mình, nhưng hắn thì không thể!
Căn phòng nhỏ tồi tàn này, không được thì thôi. Nhiều nhất ba năm nữa, chờ ta tu luyện ma pháp đại thừa, mọi thứ đều sẽ có.
Xã hội này, ma pháp là trên hết!
Chính mình nhất định sẽ trở thành pháp sư Tôn Giả đỉnh thiên lập địa!
Hai tháng hè trôi qua nhanh chóng, Mạc Phàm cảm thấy như mình chìm đắm trong biển sách. Thư viện THPT Ma pháp Thiên Lan có đủ loại sách, nhất là sách về ma pháp lại càng phong phú và phức tạp như khoa học, quả thực là Học Hải Vô Nhai.
Tuy nhiên, Mạc Phàm đã thu hoạch rất lớn, ít nhất hắn không còn là mù chữ nữa. Nha, ma pháp manh, chín năm giáo dục ma pháp bắt buộc, Mạc Phàm cơ bản đã nắm vững.
Ngày mùng 1 tháng 9 khai giảng, ngày khai giảng đối với tất cả học sinh ma pháp đều là ngày trọng đại, bởi vì bước ngoặt này không chỉ liên quan đến việc tất cả học sinh trở thành Ma Pháp sư, mà còn liên quan đến việc các em sẽ trở thành Ma Pháp sư hệ nào!
Thức tỉnh, đúng như tên gọi, là để đánh thức sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể.
“Tiểu quỷ, chúc ngươi may mắn a, tốt nhất thức tỉnh hệ Hỏa Viêm, hệ này sẽ giúp ngươi có nhiều lợi thế hơn các học sinh khác. Các hệ khác cũng được, nhưng đối với Ma Pháp sư sơ cấp, sức chiến đấu của hệ Hỏa là mạnh nhất. Nha, hệ Nham cũng không tệ… hệ Phong cũng được…” Tổng quản lý thư viện, Cố lão đầu nói.
Mạc Phàm đáp một tiếng, không để ý đến hắn, ông lão này nói chuyện không biết chừng mực.
Thật ra, tối qua Mạc Phàm thức trắng đêm. Đối với hắn, việc thức tỉnh hôm nay không chỉ đơn thuần là một bước ngoặt, mà còn là một thử nghiệm chưa từng có. Ở thế giới cũ, ma pháp là không tồn tại, hôm nay chính mình mới thực sự có thể nắm giữ nó.
Trái tim hắn thổn thức!
…
Mạc Phàm học lớp 10 ban 8, số thứ tự cuối cùng, 48!
Đành chịu vậy, hắn về cơ bản là được nhận vào bằng con đường “cửa sau”.
Số thứ tự càng thấp có nghĩa là thứ hạng kỳ thi trung học ma pháp càng cao. Có người nói những người như vậy sau khi thức tỉnh, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn người thường, bởi vì họ hiểu rõ toàn bộ kiến thức ma pháp, tu luyện như được lòng bàn tay.
Trùng hợp thay, số 1 của lớp 10 ban 8 lại là bạn học cũ của Mạc Phàm - Mục Bạch.
Mục Bạch thực ra là người của gia tộc Mục thị, có vẻ là một nhánh nhỏ sống trong sơn trang. Hắn luôn khinh thường Mạc Phàm vì trong sơn trang Mục thị, hắn được xem như tiểu thiếu gia, còn Mạc Phàm chỉ là con trai người hầu.
Đáng tiếc, tên này dù là con cháu của một nhánh nhỏ cũng không thể so với tiểu công chúa Mục Ninh Tuyết. Trước đây, Mục Bạch luôn nịnh bợ Mục Ninh Tuyết nhưng cô ta đều phớt lờ hắn.
Thành tích ma pháp của Mục Bạch rất tốt, trong gia tộc Mục thị được xem là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng. Có người nói nếu hắn thức tỉnh hệ Hàn Băng - hệ của gia tộc Mục gia, tốc độ tu luyện của hắn sẽ tăng lên gấp nhiều lần, dù sao Mục thế gia có rất nhiều tài nguyên, ngay cả khi chia cho Mục Bạch - một nhánh nhỏ - cũng là điều mà người thường không thể sánh bằng.
“Các bạn học, chào mừng các em đến trường. Tôi biết nhiều em đang rất háo hức chờ đợi khoảnh khắc này. Trước khi bắt đầu, tôi có vài điều muốn nói với các em.” Trên thao trường đại ma pháp, 1500 tân sinh chia làm hai mươi lớp, đứng thành hình khối vuông, nhìn rất hùng vĩ!
“Các bạn học, các em biết vì sao muốn trở thành Ma Pháp sư không?”
“Bất kể các em là Ma Pháp sư ở vị trí nào, đừng quên rằng Ma Pháp sư chúng ta luôn tìm tòi cách giúp nhân loại phát triển, bảo vệ nhân loại là sứ mệnh quan trọng nhất của chúng ta. Đừng quên, khi các em đang an nhàn trong thành thị, vẫn còn vô số yêu ma đang rình rập bên ngoài!”
Hiệu trưởng nói rất dài, cuối cùng đến phần mọi người mong chờ nhất.
“Được rồi, lễ thức tỉnh bắt đầu. Tôi hy vọng tương lai các em sẽ trở thành những ngôi sao Ma Pháp sư sáng chói!”
Lão hiệu trưởng vừa dứt lời, các học sinh trên thao trường đã không kìm được sự vui mừng.
Ai mà không muốn điều khiển liệt diễm, sức mạnh hủy diệt mãnh liệt? Ai mà không muốn khống chế hàn băng, đóng băng mọi tà ác? Ai mà không muốn điều khiển khí quyển, tung hoành thiên địa? Ai mà không muốn thôi thúc nham thổ, chống đỡ xâm lăng?
Trong vô số câu chuyện, video, phim ảnh, có rất nhiều anh hùng đáng để họ ngưỡng mộ, và họ cũng khao khát trở thành Ma Pháp sư như vậy. Hôm nay là bước đầu tiên trên hành trình trở thành Ma Pháp sư của họ, bất kể là Yêu Thú kiêu ngạo ngoài thành thị hay quyền lực tối cao trong thành phố ma pháp…