Chương 35: Tinh Trần Ma Khí - Loại trưởng thành
Không đúng, không đúng a!
Lúc trước ta cũng dùng ý niệm tìm kiếm như thế, vòng cổ Nê Thu chỉ là một bãi nước đọng. Sao nay lại biến thành ôn tuyền tẩm bổ tâm thần? Còn nữa, rõ ràng Tinh Trần Ma khí trường học cho mượn lại có hiệu quả ngược, mất linh khí?
“Trời đất ơi, chẳng lẽ vòng cổ Nê Thu hút hết năng lượng trong Tinh Trần Ma khí trường học cho rồi?!” Mạc Phàm đột nhiên nảy ra suy đoán kinh người như vậy.
Mạc Phàm lập tức tập trung ý niệm, lần này hắn rất nhanh tìm kiếm giữa hai nguồn ma khí.
Quả nhiên!
Mạc Phàm cảm nhận được nơi sâu nhất của Tinh Trần Ma khí trường học thực chất còn tiềm tàng một tia năng lượng, và tia năng lượng này đang dần biến mất…
Nói chính xác hơn, cái vòng cổ Nê Thu chết tiệt này như một ống hút, đang hút năng lượng của Tinh Trần Ma khí trường học. Nếu ta không phát hiện sớm, e rằng sẽ không tìm ra một chút manh mối nào.
“Đệt, tiểu Nê Thu, ngươi còn có tài đấy! Ẩn giấu lâu vậy cuối cùng cũng lộ đuôi cáo rồi.” Mạc Phàm một tay cầm vòng cổ Nê Thu, chửi ầm lên.
Tiểu Nê Thu, Tử Nê Thu!
Ngươi mau trả lại Tinh Trần Ma khí cho ta! Ngươi hút hết năng lượng rồi, để ta tu luyện làm sao đây…
Cũng không đúng, vòng cổ Nê Thu lúc nãy hình như đã phóng thích năng lượng tẩm bổ cho ta. Giờ ta phải lo lắng làm sao để trả lại cái xác không của Tinh Trần Ma khí này cho trường học đây!
Hơn nữa, vòng cổ tiểu Nê Thu bị ta mắng suốt ngày… Có vẻ như… Có vẻ như nó thực sự là một Tinh Trần Ma khí a!!!
Mạc Phàm cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung rồi!!
Tin tức này quá sốc rồi!!!
Bình tĩnh, bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Phải nhanh chóng làm rõ chuyện này.
Mạc Phàm tiếp tục nghiên cứu, phát hiện vòng cổ tiểu Nê Thu mình mang theo quả thực sở hữu chức năng của Tinh Trần Ma khí. Mạc Phàm thử nghiệm để vòng cổ tiểu Nê Thu trả lại năng lượng cho Tinh Trần Ma khí, nhưng nó không hề có phản ứng gì.
Mạc Phàm dở khóc dở cười.
Chuyện tốt là: Phát hiện vòng cổ tiểu Nê Thu lại là một Tinh Trần Ma khí mạnh mẽ, mình vẫn đang làm chuyện ngu ngốc là có núi vàng mà đi xin cơm.
Bi kịch là, Tinh Trần Ma khí trường học cho mượn bị phế rồi. Không còn một chút năng lượng nào, trống rỗng như bờ sông chỉ toàn đá cuội.
Thời gian trường cho mượn Tinh Trần Ma khí chỉ có 10 ngày, 10 ngày sau phải trả lại nguyên vẹn. Đến lúc đó không thể nói với Tiết Mộc Sinh là mình vô tình biến Tinh Trần Ma khí thành hình con cá chạch được. Không biết Tiết Mộc Sinh nhìn thấy vòng cổ tiểu Nê Thu trên mặt mình sẽ ra sao.
“Đường Nguyệt lão sư kiến thức uyên bác, có lẽ bà ấy sẽ biết nguyên nhân.” Mạc Phàm biết cứ loay hoay ở đây cũng vô ích, vẫn phải mau chóng tìm người giúp đỡ.
Đường Nguyệt lão sư là lựa chọn số một của Mạc Phàm.
Lúc trước Đường Nguyệt lão sư đã nhìn thấu mưu kế của Mục Hạ và Mục Bạch, từ đó Mạc Phàm và Đường Nguyệt lão sư đã xây dựng được mối quan hệ thầy trò tin cậy.
…
“Đường Nguyệt lão sư, bà ngủ chưa ạ?” Mạc Phàm gọi điện thoại cho Đường Nguyệt lão sư.
“Vừa thay đồ ngủ chuẩn bị ngủ, có chuyện gì cứ nói đi.” Giọng nói nhẹ nhàng, gợi cảm, ôn nhu truyền đến, khiến Mạc Phàm không khỏi tưởng tượng đến hình ảnh Đường Nguyệt lão sư mặc áo ngủ nửa trong suốt, dáng người như ẩn như hiện, khiến người ta phải thổ huyết.
“Tinh Trần Ma khí của em hình như có chút vấn đề nhỏ, em không biết phải làm sao, chỉ có thể gọi điện thoại cho thầy thôi ạ.” Mạc Phàm giả bộ dáng vẻ học trò đáng thương.
“Ngươi ở đâu?” Nghe đến Tinh Trần Ma khí, Đường Nguyệt lão sư dường như nghiêm túc hơn hẳn.
Tinh Trần Ma khí là chí bảo của trường học, gặp sự cố thì quả là đại sự!
“Trên bể nước sân thượng nhà lớp học số 3.”
“Được, cho ta ba phút.” Đường Nguyệt lão sư nhanh chóng tắt điện thoại.
Tắt điện thoại, Mạc Phàm trong lòng vẫn dằn vặt: Ba phút, Đường Nguyệt lão sư làm sao có thể từ nhà trọ giáo sư chạy đến đây? Cho dù Trương Tiểu Hầu lái xe nhanh nhất, cũng mất khoảng năm phút, huống chi Mạc Phàm không tin Đường Nguyệt lão sư lại không kịp thay áo ngủ.
Mạc Phàm còn đang suy nghĩ miên man, đột nhiên trên sân thượng tối tăm lạnh lẽo xuất hiện một tia gợn sóng yếu ớt.
Gợn sóng này rất yếu, nếu Mạc Phàm không để ý thì căn bản không phát hiện được. Nó không giống gợn sóng không khí, cũng không giống năng lượng nguyên tố nào đang chấn động, lặng lẽ đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
“Mạc Phàm?”
Cuối cùng, một giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu truyền đến.
“Là Đường Nguyệt lão sư?” Mạc Phàm giật mình, vội vàng nhìn xung quanh.
Chỉ có ánh trăng rơi xuống trên những ống nước đan xen giữa sân thượng, mây đen che khuất một nửa khiến sân thượng phân chia thành vùng sáng vùng tối…
Điều đầu tiên lọt vào mắt Mạc Phàm là một bóng dáng mơ hồ xuất hiện từ ranh giới giữa sáng và tối, rồi sau đó Mạc Phàm mới nhìn thấy Đường Nguyệt lão sư khoác áo khoác len dài từ chỗ bóng tối của mây đen đi ra chỗ ánh trăng chiếu tới.
Cảm giác đó, cứ như Đường Nguyệt lão sư đi từ một cánh cửa khác ra, kinh dị vô cùng!
“Đây là năng lực gì?” Mạc Phàm không khỏi hít một hơi.
Chính mình thậm chí không nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang, Đường Nguyệt lão sư rốt cuộc đã làm thế nào để lập tức đến sân thượng, hơn nữa lại trực tiếp từ trong bóng tối đi ra như vậy?
“Tinh Trần Ma khí của ngươi sao rồi?” Đường Nguyệt lão sư nhảy một cái, đáp xuống bể nước.
Ánh trăng sáng chiếu rọi lên dáng vẻ kiêu ngạo của Đường Nguyệt lão sư, khiến Mạc Phàm nhìn mà lòng bấn loạn.
“Ta cũng không biết, ta làm theo lời Tiết Mộc Sinh lão sư, nhưng không hiểu sao năng lượng trong Tinh Trần Ma khí đột nhiên biến mất, rồi sau đó…”
“Sau đó thế nào?”
Mạc Phàm đang do dự, không biết có nên kể cho Đường Nguyệt lão sư về tình huống chiếc vòng cổ tiểu nê thu của mình hay không.
Có thể mình vẫn còn quá nhiều điều lạ lẫm với thế giới này, nếu không nói ra sự thật, Đường Nguyệt lão sư chưa chắc đã tin mình.
“Sau đó, năng lượng chuyển đến chiếc vòng cổ này của ta.” Mạc Phàm lấy ra vòng cổ tiểu nê thu.
Dù thế nào đi nữa, mình cũng nên thành thật với nữ lão sư, một là rất có thể Đường Nguyệt sẽ nhìn thấu, hai là việc này hoàn toàn không thể báo cáo với trường học.
Mình mắng Mục Trác Vân, trường học vẫn làm ngơ.
Nhưng làm hỏng Tinh Trần Ma khí, Mục Hạ hoàn toàn có lý do đuổi mình ra khỏi trường trung học ma pháp Thiên Lan.
“Ngươi nói… năng lượng của Tinh Trần Ma khí trường học đã chuyển đến chiếc vòng cổ này của ngươi?” Đường Nguyệt trợn tròn đôi mắt sáng ngời, lộ vẻ không thể tin.
“Vâng.” Mạc Phàm gật đầu.
“Vòng cổ này của ngươi, từ đâu ra?” Vẻ mặt Đường Nguyệt thay đổi rõ rệt.
“Tổ truyền.” Mạc Phàm đáp.
Đường Nguyệt lập tức im lặng, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Mạc Phàm, rồi lại nhìn chiếc vòng cổ.
“Việc này, ngươi đã kể cho người khác chưa?” Đường Nguyệt nghiêm nghị nói.
Mạc Phàm không khỏi ngẩn ra, lời này nghe cứ như trong phim truyền hình, phim ảnh tội phạm kinh điển, nhìn xung quanh, nhìn trời, mây đen gió lớn, học sinh nào đó không chịu nổi áp lực học tập ma pháp nhảy từ sân thượng xuống… tất cả đều giống như kịch bản…