Chương 56: Thiếu nữ mất tích
“Được rồi, Phạm Mặc, sau đó chúng ta sẽ cấp cho ngươi giấy chứng nhận thợ săn thành thị,” Đội trưởng Từ Đại Hoang nói.
“Còn có giấy chứng nhận?” Mạc Phàm hơi ngạc nhiên nói.
“Đương nhiên.” Phì Thạch cười híp mắt giải thích, “Giấy chứng nhận này có không ít đặc quyền, ngươi hiện tại đã tương đương với một nhân viên chấp pháp của Bác Thành rồi!”
“Ngươi là nói, ta hiện tại đã trở thành một thành quản* quang vinh?” Mạc Phàm nhướng mày nói.
*thành quản: Cơ quan chịu trách nhiệm thực thi quản lý đô thị của thành phố (Trung Quốc)
“Ha ha ha, chúng ta chính là thành quản.” Lê Văn Kiệt đột nhiên cười lớn, đợi tiếng cười lắng xuống mới tiếp tục nói, “Chỉ khác là, tiểu đội thành quản chúng ta không thu thập những tiểu thương, con buôn vi phạm quy tắc, mà là những thứ không tuân quy củ và tác quái ban đêm!”
Thành quản Bác Thành?
Khóe miệng Mạc Phàm không khỏi nhếch lên, chức vị này đúng khẩu vị mình, rất nhiều mùi vị như Spiderman, Flash, Iron Man cứu vớt thành phố trong nguy nan, sau đó vẫn có thể thuận tiện thể hiện vẻ bí ẩn, tán gái chẳng hạn!
Mạc Phàm hòa nhập bầu không khí rất nhanh. Phì Thạch, vị tiền bối giàu kinh nghiệm, đã giới thiệu cho Mạc Phàm tình hình tiểu đội và nhiệm vụ chính của họ.
“Này… cái gì, sao không báo cho chúng ta sớm? Đùa gì thế, những cảnh sát kia có làm được gì đâu!” Đang nói chuyện vui vẻ, Đội trưởng Từ Đại Hoang lại gào vào điện thoại.
Lê Văn Kiệt, Tiểu Khả, Phì Thạch, những người đang nói đùa với Mạc Phàm, lập tức nghiêm mặt, nhìn chăm chú vào đội trưởng Từ Đại Hoang.
Lúc này, Phì Thạch nhíu mày, nói nhỏ với Mạc Phàm với vẻ nghi hoặc: “Vốn định mời ngươi uống vài chén, không ngờ ngươi vừa vào đội đã có việc. Không có gì bất ngờ hẳn là vụ “căng tin chấn động” ở trường Trung học Nữ tử Minh Văn.”
“Căng tin chấn động?” Mạc Phàm trợn mắt. Nghe qua xe chấn động*, nước chấn động, ruộng chấn động, con mẹ nó, lần đầu tiên nghe căng tin chấn động, người thành phố các ngươi thật biết chơi!
(*chỉ nam nữ quan hệ tình dục ở chỗ nào đó)
“Huynh đệ, ngươi nghĩ nhiều rồi… Không phải như ngươi nghĩ, là mỗi đêm khuya, căng tin trường học lại rung động không hiểu sao. Ban đầu tưởng là có đội xây dựng gần đó làm việc đêm, nhưng sau khi cử người canh gác thì báo cáo là đêm đó không có đội xây dựng nào làm việc. Vì thế trong trường vẫn đồn rằng căng tin trường Trung học Nữ tử Minh Văn có yêu quái.” Phì Thạch giải thích nhỏ nhẹ với Mạc Phàm.
“Ngươi nói trường Trung học Nữ tử Minh Văn?” Mạc Phàm bỗng nhiên nhận ra điều gì, hỏi lại.
“Đúng vậy, cả trường toàn thiếu nữ, ngay cả giáo viên cũng… Chà chà, khặc khặc!” Phì Thạch giả vờ đạo mạo.
Mạc Phàm không nghĩ lung tung, Diệp Tâm Hạ đang học ở trường nữ sinh đó. Hắn nhớ lại cuộc gọi với Tâm Hạ hơn hai tháng trước, hình như nàng có nói căng tin trường rất đáng sợ.
“Được, tranh thủ học sinh chưa khai giảng, chúng ta lập tức giải quyết chuyện này!” Đội trưởng Từ Đại Hoang nói.
Cúp máy, mặt Từ Đại Hoang không có vẻ vui vẻ gì.
Lê Văn Kiệt, Tiểu Khả, Quách Thải Đường, Phì Thạch cùng nhìn đội trưởng của họ.
“Có vấn đề rồi, có nữ sinh thứ hai mất tích.” Từ Đại Hoang bình tĩnh nói.
Mọi người đều hơi nhíu mày.
Từ mấy tháng trước, trường Trung học Nữ tử Minh Văn đã có một nữ sinh mất tích. Nhà trường không xác định được nữ sinh đó có mất tích trong trường hay không, nên vụ việc do cảnh sát xử lý, qua mấy tháng vẫn không có manh mối gì.
Chuyện này trước đó đã được báo cáo, nhưng mọi người rất dễ quên. Một thành phố ít cũng phải vài trăm vạn người, việc nhân khẩu mất tích đối với cảnh sát chẳng là chuyện gì lạ.
Từ Đại Hoang cùng đội ngũ của hắn từng đến trường Trung học Nữ sinh Minh Văn một chuyến. Nhà trường không định làm lớn chuyện này, cũng không định nhờ đến thợ săn thành thị, nên cứ mặc kệ. Ai ngờ nửa năm sau lại có một nữ sinh mất tích, lần này là thật sự mất tích trong trường.
Trường học cuối cùng cũng nhận ra có vấn đề lớn, mới hoảng hốt vội vã tìm đến đội săn yêu thành thị.
“Đội trưởng, người mất tích thì nên tìm cảnh sát chứ?” Tiểu Khả hỏi.
“Có một pháp sư hệ Quang tìm thấy một vài dấu chân không phải của người.” Từ Đại Hoang nghiêm túc nói.
Những người khác lập tức im lặng, ngược lại Lê Văn Kiệt vẻ mặt tươi tỉnh, hiển nhiên rất hứng thú với việc này.
“Chuyện này xảy ra một tuần rồi mới báo cho chúng ta, đúng là lũ ngu xuẩn. Nếu báo ngay lập tức, có lẽ chúng ta còn có thể tìm được nữ sinh mất tích kia. Giờ thì quá muộn rồi, cô bé chắc chắn đã chết rồi!”
“Có vài trường học cứ thế, cứ muốn che giấu chuyện xấu, chỉ khi nào che giấu không được nữa mới biết chuyện lớn!” Quách Thải Đường lạnh lùng nói.
Mạc Phàm nghe mọi người thảo luận, trong lòng không hiểu sao giật mình.
Mất tích một tuần???
Hình như Diệp Tâm Hạ đã một tuần không liên lạc với mình rồi!!
Vì không có tiền mua điện thoại di động, Mạc Phàm thường ngày dùng điện thoại công cộng gọi cho Diệp Tâm Hạ, ít nhất một tuần nói chuyện một lần.
Mình mới từ nơi tu luyện về, chỉ lo làm sao tăng thực lực, lại quên báo bình an cho Diệp Tâm Hạ.
Nhà cô Mạc Thanh ở gần trường Trung học Nữ sinh Minh Văn, dù Diệp Tâm Hạ đang nghỉ hè, phần lớn thời gian vẫn ở thư viện trường học, bản thân nàng lại không tiện đi lại…
Mạc Phàm càng nghĩ càng hoảng, vội vàng mượn điện thoại của Phì Thạch.
“Thuê bao quý khách gọi không liên lạc được.”
Tim Mạc Phàm thắt lại.
“Ta đến muộn một chút!” Mạc Phàm không nói hai lời, lập tức chạy vội ra khỏi phòng khách Liên minh Thợ Săn.
“Này, chờ đã, ít nhất cũng cầm điện thoại của ta, để chúng ta liên lạc với ngươi!” Phì Thạch gọi với theo Mạc Phàm.
Vừa gọi, Phì Thạch ném điện thoại của mình cho Mạc Phàm đang chạy.
“Ca, anh ném điện thoại như vậy nguy hiểm quá, nhỡ nó không bắt được tín hiệu thì sao?”
“Không sao, ta dùng Nokia, không sợ rơi.”
“Đại ca, em nói là nhỡ nó làm người ta bị thương thì sao! !”
“…”
“Hắn sao vậy? Sắc mặt đột nhiên khó coi thế?”
“Ai biết được, thế nào thì thế, chúng ta bắt đầu làm việc thôi.”