Chương 49: Mở rương cũng là một công việc mệt người
Ầm!
Ầm!
Keng cạch một hồi, Trần Mộc thấy chiếc búa trong tay biến mất, lại lấy ra một chiếc búa mới, tiếp tục nhằm vào những hòm báu chưa mở mà ra sức.
Hắn hiện tại không thiếu búa, thế nhưng số lượng bảo rương này không ít, muốn đập hết cũng cần tiêu hao thời gian dài.
"Meow ~" {Chủ nhân, mệt thì nghỉ ngơi một chút đi mà ~}
Cầu Cầu đứng trên vai Trần Mộc, bốn móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng giẫm lên vai hắn, phảng phất đang xoa bóp.
"Không mệt, còn mấy cái này thôi, chúng ta mở hết ra rồi còn phải sửa sang lại đồ thu hoạch được, đây chính là niềm vui thu hoạch, mệt cũng thấy hài lòng..."
Trần Mộc nghiêng đầu cọ cọ đầu Cầu Cầu, sau đó nhìn tin tức trên kênh tán gẫu khu vực, đối với những người trốn đi chờ trời giáng thần binh cứu viện, hắn không muốn đưa ra bất kỳ đánh giá nào.
Ở nơi như thế này, bất cứ lúc nào cũng có thể chết, bọn họ phải ngây thơ đến mức nào mới cho rằng cứ nằm im là sẽ có Thần linh quan tâm...
Nếu thế giới này thật sự có Thần, vậy chắc chỉ có thể là giọng nói máy móc thỉnh thoảng xuất hiện, vì chính nó mới là thứ nắm giữ quy tắc biến ảo của cái thế giới trò chơi này.
Có lẽ cái gã không biết tên kia đang cố ý nhắm vào những người chơi vận khí không tốt, thực lực không mạnh, lại còn không nỗ lực.
【1: Ta thật sự tức chết mất, các ngươi không lập đội, ta không nói gì, dù sao mỗi người một chí, nhưng các ngươi bị sinh vật bên ngoài phá nhà, lúc này cũng không biết dũng cảm phản kháng, lẽ nào các ngươi tự nhận mình có mị lực lớn, để lũ sinh vật kia tìm các ngươi tán gẫu về triết lý nhân sinh buổi tối à?】
Trong lúc mọi người kêu khóc liên tục trên màn hình, một số tài khoản đặc biệt xuất hiện, phát ra tin tức ồn ào, chẳng ai buồn nghe.
【3638: Ngươi nói nghe hay nhỉ, chúng ta phản kháng thế nào? Ngươi gửi cho ta một món vũ khí đi, ta lập tức ra ngoài chém chết lũ zombie kia, nhưng ta không có gì cả, bụng đói meo, lấy gì mà đánh, hay là dùng cái kia của ngươi mà đánh hả!】
【3862: Đúng đó, đúng đó, cái tên này trước kia lừa người không ít, cứ muốn làm lão đại, giờ lại nhảy ra chỉ huy, không hiểu sao loại người này còn sống được, lũ dã thú sao không tìm mấy kẻ đầy dã tâm như hắn mà ăn cho thanh tịnh!】
Liên tục mấy người nhảy ra mắng chửi tài khoản số 1, xem ra bọn họ rất ghét cái kiểu tự nhận mình là lão đại của số 1 trước đây.
Nhưng lúc này đây, lời nói của số 1 như ngòi lửa châm vào thùng thuốc súng, biến nỗi sợ hãi của những người kia thành sự oán hận...
【183: Vừa mới đánh chết hai con sói hoang, các ngươi đã tán gẫu rôm rả thế rồi, à mà, xin đừng công kích ta, ta chỉ muốn nói với mọi người là độ bền của nhà bị hao tổn thì có thể dùng vật liệu xây dựng để sửa chữa, nếu có vật liệu xây dựng thì đừng giữ lại, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn】
Thiếu niên trong nhà đá nhét một cái sủi cảo vào miệng, rồi đăng tin, sau đó lại ra cửa sổ quan sát xung quanh, đề phòng sói hoang đến phá hoại nhà.
Độ bền bị công kích thì có thể sửa chữa, nhưng cậu vẫn thấy nguy hiểm, số vật liệu cậu dự trữ không nhiều...
Sau này vẫn phải nghĩ thêm cách, mau chóng nâng cấp nhà, như vậy có thể ra khỏi cửa phòng, dọn dẹp những kẻ tấn công xung quanh sân.
【3862: Người trên lầu đúng là đại lão, đại lão lợi hại vậy có thể cho chúng tôi mượn vũ khí dùng tạm được không, chờ tôi chém chết lũ bên ngoài kia, nhất định sẽ trả lại anh ngay】
Những tin nhắn chửi bới đột ngột dừng lại, mọi người chuyển mục tiêu sang thiếu niên 183.
【183: Không mượn, bên ngoài nhà tôi còn ít nhất ba con sói hoang, đồ bảo mệnh, chỉ có kẻ ngốc mới cho người khác mượn】
Sau khi xác định không còn nguy hiểm, thiếu niên 183 trở lại phòng, ngồi xuống đất lấy ra một bát canh, thả viên thuốc vào, uống một hơi cạn sạch, cậu chuẩn bị bắt đầu "tâm sự" với những người kia.
Lời nhắc nhở của cậu chỉ dành cho những người còn có thể cứu, còn những kẻ này...
Không dám động thủ với dã thú hay zombie bên ngoài, nhưng lại có thời gian ở đây cãi nhau với người khác, chết bao nhiêu cũng chẳng liên quan đến cậu!
Nhưng điều đó không ngăn cản cậu xả giận sau khi tâm trạng khó chịu, ít nhất có thể tỉnh táo hơn, phòng ngừa sói hoang thừa lúc cậu ngủ mà vây công.
【9412: Nếu không cho mượn thì đừng ra vẻ đại lão, anh có bản lĩnh thì là việc của anh, lúc này người khác đang trong cơn nguy khốn, anh ra vẻ hả hê là ý gì, muốn để chúng tôi bị tấn công rồi xem anh giỏi giang thế nào à?】
【3862: Đúng đó, anh có phải đại lão hay không thì liên quan gì đến chúng tôi, trừ khi anh có thể giúp chúng tôi vượt qua cơn nguy khốn này, nếu không thì phiền anh câm miệng được không, đừng ra vẻ đáng ghét, chúng tôi vốn đã không biết sống chết thế nào, còn phải ở đây xem anh hả hê, báo thù rửa hận, anh có còn chút nhân tính nào không!】
Đối tượng công kích chuyển hướng, một đám người lại nhắm vào 183...
Trần Mộc bỏ qua chuyện này, tầm mắt liên tục đảo qua những con số trên kênh tán gẫu.
Những con số này, từ khi hắn mở kênh tán gẫu đến giờ đã giảm đi mười mấy cái.
Đêm nay, lại là một đêm thanh lý người chơi...
Ầm!
Một búa cuối cùng giáng xuống, khóa của chiếc rương đồng thau cuối cùng bị đập vỡ, Trần Mộc không nhìn kỹ, trực tiếp cất hết đồ bên trong đi.
Vừa rồi mở rương, trừ hai chiếc đầu tiên hắn còn xem số lượng, sau đó thì cứ gom hết vào, chờ mở hết rồi xem cùng lúc.
"Meow meow ~" {Chủ nhân vất vả rồi ~}
Cầu Cầu thấy không còn chiếc rương nào thì dụi dụi đầu nhỏ vào tai Trần Mộc.
Nó thật sự cảm thấy mở nhiều rương như vậy rất mệt, cường độ còn khổ hơn chặt cây bên ngoài nhiều.
"Không vất vả, chúng ta xem thu hoạch hôm nay đã..."
Trần Mộc đã mở gần hai mươi chiếc bảo rương, rương gỗ, rương sắt, rương đồng thau, còn có hai chiếc rương vật tư do người để lại.
Trong đó có bốn chiếc là trao đổi trong đêm nay.
Hiện tại đã mở xong hết, hắn nên kiểm kê lại xem có bao nhiêu vật liệu và vật tư.