Chương 42 - Hủy thi diệt tích, ở đây có thể gặp nguy hiểm (1)
Chương 42: Hủy thi diệt tích, ở đây có thể gặp nguy hiểm (1)
"Tập trung tấn công một người."
Lâm Mặc Ngữ nhìn về phía kỵ sĩ đang chống đỡ đám Khô lâu chiến sĩ ở vòng ngoài cùng.
Kỵ sĩ kia lúc này cũng khổ không thể tả, hắn ta phải đồng thời chịu đựng công kích của hơn mười Khô lâu chiến sĩ.
Áp lực hắn ta phải chịu đựng còn lớn hơn so với chống lại BOSS phó bản cấp Ác Mộng nữa.
Mặc dù liên tục có trị liệu thuật rơi vào người hắn ta, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy vô cùng thống khổ, cảm thấy mình bất cứ lúc nào cũng có thể chết.
Theo mệnh lệnh của Lâm Mặc Ngữ, đao rơi vào người hắn ta càng nhiều hơn.
Tiếp theo một khóm lửa đỏ xuất hiện trên đỉnh đầu.
Xuất phát từ bản năng sinh tồn, kỵ sĩ trong nháy mắt bắt đầu Phòng Thủ Tối Đa.
Trên người lóe lên ánh sáng nhạt, áp lực lập tức giảm đi rất nhiều.
Tuy nhiên Ngọn lửa linh hồn phớt lờ lực phòng ngự của hắn ta, trực tiếp công kích thẳng vào linh hồn.
Mặc dù có Phòng Thủ Tối Đa, hắn ta vẫn kêu lên thảm thiết.
May mắn là hỗ trợ phản ứng nhanh, từng đạo trị liệu thuật không ngừng được ném vào người hắn ta.
Dưới công kích liên tục không ngừng của Khô lâu chiến sĩ, ánh sáng của Phòng Thủ Tối Đa đang nhanh chóng tiêu tán.
Ban đầu ít nhất cũng có thể duy trì hơn 40 giây Phòng Thủ Tối Đa, kết quả chỉ kiên trì được 20 giây.
Trong nháy mắt Phòng Thủ Tối Đa biến mất, Lâm Mặc Ngữ đưa ra mệnh lệnh mới.
"Sử dụng kỹ năng!"
Đồng thời hắn lại một lần nữa sử dụng Ngọn lửa linh hồn.
Ngọn lửa linh hồn phát huy hiệu quả, khiến cho kỵ sĩ kêu lên không ngừng.
Hơn chục nhát Tấn Công Cuồng Bạo đồng thời rơi vào người tên kỵ sĩ nọ.
Ngay cả hỗ trợ cũng không kịp trị liệu, kỵ sĩ trong nháy mắt bị giết chết.
Lỗ hổng của đội ngũ bị mở ra, sắc mặt Triệu Cát đại biến: "Chạy mau!"
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu, không kịp nữa rồi.
Một Khô lâu chiến sĩ ném thi thể kỵ sĩ kia lên không trung.
Thi Thể Bạo Liệt!
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Thi thể của kỵ sĩ kia bị kíp nổ.
Nổ tung trên không, uy lực lớn nhất.
Lấy kỵ sĩ làm trung tâm, trong phạm vi 20 mét, đối với tất cả kẻ địch xung quanh gây ra sát thương bằng 200% HP của kỵ sĩ.
Trong tất cả các chức nghiệp, sinh lực của kỵ sĩ đứng đầu bảng.
Lấy sinh lực của hắn ta làm chuẩn sát thương, lại tăng thêm gấp đôi, uy lực sẽ mạnh đến mức nào.
Triệu Cát chỉ nghe thấy ầm một tiếng, sau đó không còn nghe thấy gì nữa.
Toàn bộ đều bị giết trong chớp mắt!
Thi Thể Bạo Liệt như sấm sét kinh thiên, hủy diệt tất cả.
Trên mặt đất chỉ còn lại hơn chục thi thể bị nổ tung đến nát bấy.
Người của Công hội Vương Triều, không một ai còn sống sót.
Đại lượng vật phẩm rơi rải rác trên mặt đất.
Lâm Mặc Ngữ nhìn cũng không nhìn mà thu hết tất cả lại.
Bùm! Bùm!
Bùm!
Từng thi thể lần lượt bị ném lên không trung.
Tiếng nổ liên tục vang lên.
Lâm Mặc Ngữ cho nổ tung tất cả thi thể.
Những thi thể thực sự đã bị tiêu hủy.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Lâm Mặc Ngữ tiến vào phó bản.
Cuối cùng, đám người chơi cá nhân lúc nãy mới dám tiến lại gần.
Khi thi thể phát nổ, năng lượng khủng bố giống như một con dao khiến toàn thân họ đau đớn.
“Wow, chết hết rồi.”
“Không giữ lại ai luôn.”
“Đâu chỉ không giữ lại người, ngay cả thi thể cũng có giữ lại đâu.”
“Mấy người hủy thi diệt tích* chân chính đa số là tàn nhẫn và ít nói.”
(*): tiêu hủy chứng cứ
“Lần này kết thù với công hội Vương Triều rồi.”
“Công hội Vương Triều sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
“Chúng ta nên làm gì đây?”
Vương Nghĩa đột nhiên đứng dậy nói: “Mọi người, với tính cách của công hội Vương Triều thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
“Nếu bị bọn họ bắt được, cho dù chúng ta có nói hay không thì kết quả vẫn là một từ chết.”
“Ta có một đề nghị, hay là bây giờ mọi người đều rút lui đi.”
“Rời khỏi thành phố Tây Hải, rời khỏi tỉnh Giang Ninh, cách xa phạm vi thế lực của công hội Vương Triều.”
“Dù sao thì đâu chỉ có một chỗ cho chúng ta luyện cấp, công hội Vương Triều cũng không phải là thần, chưa chắc đã có thể tìm thấy chúng ta.”
Đề nghị của hắn ngay lập tức được mọi người chấp nhận.
Như hắn đã nói, công hội Vương Triều chẳng phải nơi tốt đẹp gì.
Chỉ cần bọn họ bị bắt, cho dù nói hay không thì kết cục cũng sẽ như nhau.
Vương Nghĩa siết chặt nắm đấm: “Ta đi trước đây, có duyên sẽ gặp lại.”
“Có duyên sẽ gặp lại!”
Dưới sự xúi giục của hắn, mọi người đều rút lui. Trong chớp mắt, cánh cửa của phó bản đã không còn một bóng người.
Ngọn lửa đã bị dập tắt, chỉ còn lại một vòng xoáy màu đen ở lối vào khu phó bản mỏ Tây Hải, chậm rãi xoay tròn và phát ra âm thanh vù vù yếu ớt.
Nguyệt Quang một lần nữa thống trị khu vực này.
Nửa giờ sau, có vài người dịch chuyển ra khỏi phó bản.