Chương 109: Xâm nhập dãy núi Sương Mù?
Trước mắt, phần lớn tập đoàn đều đang chiếm đóng phó bản Động Xương Khô, chỗ thuốc này hiển nhiên có thể tăng hiệu suất vượt qua phó bản rất lớn cho bọn họ.
“Số lượng đồng vàng vượt trên mười vạn!”
Sau khi lấy đồng vàng trong phòng đấu giá ra, tính cả đồng vàng trong túi đồ của mình, con số kia đạt đến 108978!
Nếu đặt những đồng vàng này ở trước mặt bà chủ nhà trọ, sợ rằng có thể mua được tất cả nơi này.
“Đã cảm thấy hơi mệt mỏi, đi đến chỗ trưởng trấn nộp nhiệm vụ.”
Thừa dịp còn chưa tiến vào trạng thái mỏi mệt không thể tiến vào game được, Tô Mộ đi đến chỗ trưởng trấn trước.
Đó là nơi trung tâm của trấn Bạch Vụ, một tòa lầu các ba tầng, bên ngoài là một sân nhỏ trồng đầy hoa cỏ.
Tô Mộ đi đến ngoài sân, gõ chuông trên cửa sắt trước mắt.
“Két!”
Chỉ chốc lát, cửa sắt tự động mở ra.
“Ma pháp sao?”
Tô Mộ tặc lưỡi kinh ngạc, cất bước đi vào.
Một người mặc trường bào màu xanh lam, tuổi ước chừng trên năm mươi đang tu sửa một mảnh cây xanh ở trong sân.
“Chào ngươi, nhà thám hiểm!”
Thấy Tô Mộ đến, hắn nở nụ cười nhiệt tình.
“Chào ngươi, trưởng trấn!” Tô Mộ cũng đáp lại.
“Có chuyện gì sao?” Trưởng trấn Tân Đức buông cái kéo trong tay xuống, hỏi.
“Ta phát hiện ra vệ binh do ngươi phái đi ở chỗ sâu trong dãy núi Sương Mù, hơn nữa tìm được tung tích của Sơn Dương Nhân này.” Tô Mộ vừa nói vừa lấy sừng dê ra.
“Sơn Dương Nhân này lại thật sự tồn tại!” Tân Đức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn nhìn sừng dê được Tô Mộ mang về, ánh mắt hắn phức tạp, thở dài một hơi: “Vệ binh này như thế nào?”
“Bọn họ đều chết hết!” Tô Mộ nói thẳng.
“Bọn họ đều là chiến sĩ anh dũng.” Giọng điệu của Tân Đức mang theo một chút tiếc hận, sau đó nhìn chằm chằm vào Tô Mộ: “Nhà thám hiểm, ngươi làm rất tốt, đây là ban thưởng của ta cho ngươi!”
Hắn vừa dứt lời, trước mắt Tô Mộ bắn ra một nhắc nhở.
‘Hoàn thành nhiệm vụ: Đánh chết Sơn Dương Nhân, nhận được huy chương Dũng Sĩ của trấn Bạch Vụ.’
“Đến tay!”
Trong ô túi đồ nhanh chóng nhiều thêm một huy chương.
‘Huy chương Dũng Sĩ của trấn Bạch Vụ: HP +2000, phòng ngự vật lý +200, phòng ngự ma pháp +200.’
So với huân chương ở Tân Thủ thôn thì huy chương này thêm lượng máu và phòng ngự không hề ít.
Đúng lúc này, Tân Đức mở miệng lần nữa.
‘Có nhận nhiệm vụ: Xâm nhập dãy núi Sương Mù không?’
“Vậy chắc chắn nhận!”
Tô Mộ không hề nghĩ ngợi, tiếp nhận nhiệm vụ này.
Cùng lúc đó, hắn phát hiện nhiệm vụ này lại biểu hiện trạng thái đã hoàn thành.
‘Xâm nhập dãy núi Sương Mù: Tìm được hang ổ của Sơn Dương Nhân, báo lại tình huống cụ thể bên trong đó cho Tân Đức!’
“Hóa ra là như vậy!”
Nhưng sau khi nhìn thấy nội dung cụ thể của nhiệm vụ, Tô Mộ đã hiểu rõ vì sao nhiệm vụ này lại ở trạng thái đã hoàn thành.
Mình đã thông qua cửa hang ổ của Sơn Dương Nhân rồi, còn không coi là đã hoàn thành sao?
“Là như vậy, trưởng trấn Tân Đức, ta đã đi đến hang ổ của Sơn Dương Nhân kia rồi.” Tô Mộ mỉm cười, nói với Tân Đức.
“Ngươi nói thật chứ?” Tân Đức trừng lớn mắt, có vẻ không thể tin nổi.
“Đúng vậy, hình như Sơn Dương Nhân này tiến hành một loại nghi thức nào đó ở chỗ sâu trong dãy núi. Ta đã tìm được thứ này từ trên thân một Sơn Dương Nhân ở trong đó.”
Tô Mộ nói xong lấy thanh pháp trượng Hồn Cốt kia ra.
“Đây là?”
Nhìn thấy thanh pháp trượng này, vẻ mặt của Tân Đức lập tức thay đổi.
“Sao tên này có vẻ khá hưng phấn vậy?”
Tô Mộ nhìn xem vẻ mặt Tân Đức thay đổi, nhướng mày lên.
“Ta có thể cảm giác được một luồng khí tức quái dị ở trên thanh pháp trượng này.” Tân Đức nắm chặt lấy thanh pháp trượng Hồn Cốt, trong miệng thì thào tự nói: “Có lẽ nó là một chìa khóa.”
“Nhà thám hiểm, có thể mời ngươi mang thanh pháp trượng này xâm nhập vào hang ổ Sơn Dương Nhân lần nữa, thăm dò bí mật của nơi kia không?”
Trước mặt Tô Mộ lại bắn ra một nhiệm vụ.
‘Có nhận nhiệm vụ không: Mở ra tế đàn của Sơn Dương Nhân? (chưa biết phần thưởng!).’
“Lại chưa biết phần thưởng?”
Tô Mộ không hề ngoài ý muốn vì lại xuất hiện nhiệm vụ, nhưng sau khi nhìn thấy ban thưởng của nhiệm vụ, chân mày hắn nhíu thành chữ nhất ( 一 ).
“Đúng rồi, trưởng trấn Tân Đức, pháp sư n Thái có đến tìm ngươi không?”
Tô Mộ nhìn chằm chằm Tân Đức, thay đổi đề tài.
“A!”
Vẻ mặt của Tân Đức rõ ràng lóe lên vẻ khác thường, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại, mở miệng nói: “Pháp sư n Thái? Không phải hắn ở trong Hiệp hội pháp sư sao?”
Câu trả lời này khiến trong lòng Tô Mộ run lên.
Trực giác đang nói với mình, chỉ sợ pháp sư n Thái đã xảy ra chuyện!
“Là như vậy, trước đó ta đã đụng độ phải Thực Thi Ma ở ngoài thôn trấn. Hơn nữa nó và một vị pháp sư nào đó trong trấn có cấu kết, vì thế ta đã gửi tin này cho pháp sư n Thái, hắn nói sẽ đến tìm ngươi thảo luận biện pháp đối phó. Ngươi thật sự không gặp hắn sao?”
Tô Mộ vừa nói vừa chú ý đến thay đổi sắc mặt của Tân Đức.
“Lại còn có chuyện như vậy?”
Đầu tiên Tân Đức tỏ vẻ giật mình, sau đó lập tức lắc đầu: “Ta chưa từng gặp hắn, có lẽ hắn còn có chuyện chưa xử lý xong trong Hiệp hội pháp sư!”
“Nhưng ta mới vừa từ Hiệp hội pháp sư đến đây, pháp sư n Thái không ở đó, ta nghĩ hắn nhất định đã đến chỗ ngươi.”
Giọng nói của Tô Mộ còn mang chút thăm dò. Nói xong, hắn càng nhìn vào trong phòng Tân Đức.
“Nhà thám hiểm, ý của ngươi là ta đang nói dối? Ta là trưởng trấn của trấn Bạch Vụ, bảo vệ nơi này là trách nhiệm của ta!” Tân Đức đột nhiên lên cao giọng, nhìn giống như hơi phẫn nộ.
“Nếu như ngươi không tin, tự vào trong phòng tìm đi!”
“A!”
Câu trả lời này khiến Tô Mộ ngớ ra tại chỗ.
“Vậy chuyện Thực Thi Ma nên làm như thế nào?” Sau khi suy nghĩ, hắn lại hỏi Tân Đức.
Mình vẫn còn chờ tìm pháp sư n Thái nộp nhiệm vụ đấy!
“Chắc pháp sư n Thái đã tìm được đầu mối nào đó nên rời khỏi thôn trấn điều tra, có lẽ qua một khoảng thời gian nữa hắn sẽ trở về, trước mắt còn có một chuyện càng quan trọng hơn Thực Ma Nhân.”
“Chúng ta giải quyết uy hiếp của Sơn Dương Nhân ở trong dãy núi Sương Mù kia trước đã.”