Chương 127: Hai mươi vạn đồng vàng.
“Tổng cộng bán được 24000 đồng vàng!”
Tô Mộ nhìn về phía số lượng đồng vàng đợi lấy ra từ phòng đấu giá, vẻ mặt tươi cười.
Con số này còn nhiều hơn tính toán của mình không ít.
“Tiếp theo là một ít trang bị đẳng cấp cao này!”
Mở ra ô túi đồ, Tô Mộ nhìn một ít trang bị Sơn Dương Nhân mà mình đạt được.
Hắn vốn có thể tiếp tục đánh phó bản Động Sơn Dương Nhân, làm tiếp một bộ đồ Sơn Dương Nhân để bán ra ngoài.
Nhưng nghĩ lại, với giá trị thuộc tính của bộ đồ này, e rằng còn chưa có người có thể ra giá.
Nhiệm vụ tuyến chính của Trấn Bạch Vụ đã hoàn thành, trên cả vùng đất này không có quái vật cấp hai, mình hoàn toàn không cần ở lại chỗ này lãng phí thời gian.
Hơn nữa, nếu mình đi đánh phó bản Động Sơn Dương Nhân thì đồ vật rơi ra chỉ có càng ngày càng nhiều.
“Làm buổi đấu giá một lần là đủ rồi, lần sau sẽ bán trang bị nhị giai!”
Tô Mộ bắt đầu đưa trang bị Sơn Dương Nhân lên đấu giá.
Những trang bị này yêu cầu cấp bậc cao, hắn trực tiếp đăng lên cùng lúc khoảng mười trang bị thuộc tính cao trên tay.
Mỗi vật có giá tiền khởi điểm khi đấu giá đều là 2000 đồng vàng.
Hơn mười phút đồng hồ sau, những trang bị này không còn sót lại cái nào.
Số lượng đồng vàng đợi lấy ra trên phòng đấu giá đạt đến hơn 50000 đồng vàng!
Tính cả trong ô túi đồ của Tô Mộ thì số lượng đồng vàng trong tay của hắn đạt đến 200000!
Nếu lấy ra toàn bộ những đồng vàng này, hoàn toàn đủ để chất thành một tòa núi vàng nhỏ trong phòng ở quán trọ rồi.
Nếu Tô Mộ lấy ra những đồng vàng này đi gửi bán, tuyệt đối có thể đổi được cổ phần của đại đa số công ty niêm yết trên thị trường.
“Bán xong trang bị thì còn có nguyên liệu cùng thuốc men, số lượng đồng vàng trong tay ta đã đủ nhiều rồi, vậy thì bán ưu đãi một chút đi!”
Trở thành người phú khả địch quốc, Tô Mộ vẫn không bỏ qua cho những thuốc men và nguyên liệu kia.
Tuy nói những đồ này giá trị có thấp hơn trang bị rất nhiều, nhưng dù con muỗi có nhỏ đi nữa vẫn là thịt!
Tô Mộ mở ra kênh chat, trực tiếp soạn tin nhắn.
“Bán phá giá để dọn kho, bán ra nguyên liệu và thuốc số lượng lớn với giá rẻ, mua được chính là có lời. Chờ đến lên trấn có thể học tập kỹ năng sinh hoạt, nếu có những tài liệu này thì làm giàu không còn là một giấc mơ!
“Cái gì? Đến thị trấn là có thể học tập nghề nghiệp sinh hoạt?”
“Ta hiểu rồi, pháp trượng Goblin kia là được làm ra nhỉ?”
“Áo giáp da kia hẳn cũng được chế tạo ra đúng không?”
“Nói như vậy, các công hội lớn đều phải bồi dưỡng vài người chơi có nghề nghiệp sinh hoạt rồi?”
Tin nhắn của Tô Mộ ở kênh thế giới đã làm dấy lên sóng gió rất nhanh chóng.
Dân số Hoa Quốc có mấy tỷ người, không phải tất cả mọi người đều thích chém giết.
Trong đa số các game online, số lượng người chơi nghỉ ngơi sinh hoạt cũng không ít.
Điểm khác biệt so với những trò chơi kia là nếu có thể luyện được kỹ năng sinh hoạt ở trong Thần Đồ, vậy thì việc sinh hoạt cả đời thật sự không cần lo lắng nữa!
“Nhất định phải mua!”
“Bồi dưỡng vài người chơi sinh hoạt, đối với thực lực tổng thể của công ty cũng là sự tăng lên khổng lồ, mua một chút đi!”
“Thuốc và nguyên liệu cũng đừng bỏ sót, giữ lại một phần đồng vàng là được!”
“Tô Pháp Thần kia tiến hành bán phá giá, rất hiển nhiên hắn đang chuẩn bị tiến đến trình độ cao cấp hơn rồi. Sau này cho dù hắn có muốn bán đồ thì trong khoảng thời gian ngắn, chúng ta cũng không thể dùng tới được, ngược lại những tài nguyên bây giờ lại quan trọng hơn!”
Trong nội bộ của một số công ty lớn, có không ít người đã mở cuộc họp online khẩn cấp.
Gần như tất cả mọi người đã thống nhất ý kiến.
Ít nhất phải bồi dưỡng được một người chơi nghề nghiệp sinh hoạt.
Kết quả là những nguyên liệu mà Tô Mộ gửi bán cũng trở nên hút hàng.
...
“Bán hết rồi!”
Quán trọ trấn Bạch Vụ, sau khi nhìn thấy những nguyên liệu trên phòng đấu giá bị càn quét sạch sẽ, Tô Mộ nở nụ cười hài lòng.
Đến đây, mình ở chỗ này cũng coi như là có kết thúc hoàn hảo, nên đi tới bản đồ tiếp theo thôi.
“Những người khác vẫn còn ở Tân Thủ thôn suy nghĩ làm sao đối phó với Lang Vương nhỉ?”
Hắn đã hoàn thành tuyến chính của trấn Bạch Vụ rồi, vậy mà vẫn chưa có bất cứ một người chơi nào đến được trấn Bạch Vụ. Cảm giác dẫn đầu một khoảng cách xa như vậy, phải gọi là quá đã.
“Nên xuất phát rồi!”
Thu xếp lại ô túi đồ một chút, Tô Mộ lấy ra hai chìa khóa của quán trọ.
“Nhà thám hiểm tôn kính, chúc ngươi lên đường thuận buồm xuôi gió.” Bà chủ nhận lấy chìa khóa, nói lời chúc phúc từ tận đáy lòng.
Tô Mộ dựa theo lời chỉ dẫn phương hướng của bà chủ, đi về hướng thành Tiếu Nguyệt.
Đi qua dãy núi Sương Mù, đối mặt với những con quái nhỏ cản đường, Tô Mộ trực tiếp mở kỹ năng Tàng Hình và Mau Lẹ, hoàn toàn không định để ý đến chúng.
Dưới sự hỗ trợ của Mắt Ưng và Góc Nhìn Ma Pháp, hắn đã tìm ra con đường nhỏ đó rất nhanh.
Đây là một con đường hẻo lánh trong khe núi, cũng không có xuất hiện quái vật nhỏ nào trên con đường phía trước.
Sau khi đi qua con đường hẻo lánh này, một cánh đồng cỏ rộng mênh mông xuất hiện trước mắt Tô Mộ.
“Nên đi về hướng nào đây?”
Môi trường lạ lẫm khiến cho Tô Mộ có phần hoang mang.
“Đùng! Đùng! Đùng!”
“Đuổi theo nó, đừng để nó chạy mất!”
“Mau!”
Chính ngay lúc này, một loạt tiếng nói hối hả truyền đến tai Tô Mộ.
“Ở bên kia!”
Tô Mộ lập tức nhìn về hướng của giọng nói đó, đồng thời mở Mắt Ưng và Góc Nhìn Ma Pháp ra.
Một giây sau, một đám binh sĩ cưỡi ngựa, mặc giáp xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Đám người này hình như đang truy đuổi sinh vật nào đó trong cánh đồng cỏ.
Sinh vật đó đang luồn lách dưới bãi cỏ, tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh.
“Đang chạy về phía ta sao?”
Thông qua hai kỹ năng tầm nhìn, Tô Mộ nhìn thấy rất rõ, sinh vật dưới bãi cỏ kia có thân hình khổng lồ, tuyến đường mà nó đang đi tới vừa hay hướng tới nơi mình đang đứng.
“Nhiệm vụ tới rồi!”
Đối mặt với sự tập kích của sinh vật không xác định, vẻ mặt Tô Mộ không hề có chút hoảng sợ, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên.