Chương 128: Màn kịch hay.
Hắn đang rầu vì không phân biệt được rõ phương hướng, đám người này đã xuất hiện rồi, đây không phải là nhiệm vụ thì là gì?
“Chạy có nhanh đi nữa thì đã sao?”
“Ta muốn ngươi dừng lại, thì ngươi phải dừng lại!”
Sự chú ý của Tô Mộ đổ dồn về hướng của sinh vật không xác định kia, im lặng chờ đợi nó tới gần.
Sau khi nó tiến vào phạm vi của kỹ năng, năng lượng trong mắt Tô Mộ chợt lóe lên.
“Vùng Từ Trường Trọng Lực!”
Mặc dù kỹ năng Vùng Từ Trường Trọng Lực này không gây ra sát thương, nhưng khu vực trọng lực có mối liên hệ trực tiếp với điểm trí lực của người chơi.
Trí lực của Tô Mộ bây giờ có gần 1000 điểm, lực từ trường được phóng ra vô cùng mạnh mẽ.
Dưới kỹ năng Góc Nhìn có thể thấy rõ, khi Vùng Từ Trường Trọng Lực xuất hiện thì đồng thời thân hình của sinh vật kia đã lảo đảo, giống như côn trùng bị sa vào trong vũng bùn không thể nhúc nhích vậy.
“Cơ hội tốt, mau ra tay!”
“Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu, nhất định phải giết được con Sa Địa Thú này!”
“Tiến lên!”
Cách đó không xa, tiếng gào thét của đám người đó lại truyền tới một lần nữa.
Sự chú ý của những người đó đều đổ dồn hết vào người của sinh vật kia, không hề chú ý tới Tô Mộ ở đằng kia.
“Bọn họ có thể đối phó được với con quái này sao?”
Thông qua việc so sánh dấu hiệu năng lượng sự sống trên người đám người này với sinh vật đang ở dưới đất kia, Tô Mộ nheo mắt lại.
“Cứ yên lặng theo dõi tình hình trước, chuẩn bị sẵn sàng để có thể chi viện vào mọi lúc!”
Suy nghĩ một lúc, hắn quyết định quan sát một lúc.
Sau khi sử dụng Vùng Từ Trường Trọng Lực để giữ chân sinh vật đó, mình chắc là đã kích hoạt được nhiệm vụ này.
...
Ở thành phố HZ.
Trong một biệt thự nào đó, một người người đàn ông đang video call.
“Đây chính là điều ngươi nói có thể nắm bắt được sao? Bây giờ chuyện này nên giải quyết như thế nào?” Đầu dây bên kia, một người da trắng phát ra tiếng mắng mỏ giận dữ.
Người đàn ông cúi đầu, vẻ mặt u ám: “Dư luận vẫn còn chưa hoàn toàn bị nén xuống, bây giờ chúng ta chỉ cần để người nhà của ‘người bị hại’ ra mặt, khiển trách Tô Pháp Thần dữ dội, yêu cầu hắn ra mặt đưa ra lý lẽ, chưa chắc là không thể lật lại ván cờ!”
“Ta không muốn nghe ngươi nói nhảm, ta chỉ muốn nhìn thấy kết quả!” Giọng nói của người da trắng có cả tiếng gào thét.
Đang lúc người đàn ông muốn giải thích, tín hiệu đột nhiên bị ngắt.
Không chỉ như vậy, nguồn điện của cả toà biệt thự hình như cũng bị cắt đứt rồi.
“Chuyện gì vậy? Người đâu, sao lại cúp điện rồi?”
Người đàn ông nhíu chặt chân mày, lớn tiếng la lên.
Nơi hắn đang ở là biệt thự cao cấp, cho dù có cúp điện cũng sẽ nhận được thông báo trước, hoàn toàn không thể nào đột nhiên mất điện được.
“Người đâu? Chết đi đâu hết rồi?”
Hắn la lên một hồi lâu, vẫn không một ai lên tiếng trả lời.
“Mẹ nó chứ!” Vẻ mặt người đàn ông trở nên bực bội, hắn đi tới bên cạnh cửa, định đi ra ngoài xem xét tình hình.
“Ầm!”
Một giây sau, cửa bị đạp một cú mở ra, cánh cửa đập thẳng vào mặt người đàn ông. Lực quá mạnh khiến cho hắn té ngã trên mặt đất.
“Chết tiệt, các ngươi muốn chết sao?”
Cảm nhận sự đau đớn truyền tới từ trên mặt khiến cho người đàn ông gào lên đầy tức giận.
“Ngại quá, ngươi đang nói chuyện với ta sao?”
Một giọng nói khá lễ phép vang lên.
Người đàn ông nghe được câu nói này, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên hoảng sợ.
“Các ngươi là ai? Tại sao các ngươi lại ở đây? Có ai không! Có ai không!”
Hắn không ngừng la lớn.
“Đừng la nữa, những thuộc hạ của ngươi quả thực là phế quá đi!” Lại một giọng nói khác của một người phụ nữ vang lên, giọng điệu cực kỳ khinh thường.
“Rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì? Đây là nhà riêng!” Người đàn ông nghe vậy, cố gắng bình tĩnh lên tiếng.
“Có người chịu chi một khoản tiền lớn, muốn xem một màn kịch hay, chúng ta cứ coi như là đạo diễn đi!”
Giọng nói trầm ngâm vang lên.
Người đàn ông cao gầy mặc áo gió, mang kính đen, lấy ra một đôi găng tay từ trong túi.
Một đôi găng tay màu trắng.
Khóe môi hắn nở nụ cười thản nhiên, cặp mắt phía sau cặp kính đen kia không hề có chút cảm xúc nào.
“Kịch hay sắp được trình diễn rồi!”
“A! A!”
“Cầu xin ngươi, tha cho ta!”
Chỉ trong chốc lát, trong biệt thự to lớn, tiếng gào thét xé lòng thảm thiết không ngừng vang lên.