Chương 129: Lời mời của NPC.
“Chào ngươi, nhà thám hiểm!” Hắn hành lễ với Tô Mộ.
“Chào ngươi!”
Tô Mộ cũng đáp lễ chào hắn.
“Vừa nãy Sa Trùng kia bất ngờ dừng lại là vì ngươi sao?” Chiến sĩ Vưu Lâm dò hỏi rất khách sáo.
“Đúng vậy, đó là của ta kỹ năng!” Tô Mộ trực tiếp thừa nhận.
“Ta còn nói tại sao con Sa Trùng này đang chạy trốn lại bất ngờ dừng lại, đòn công kích vừa nãy cũng do ngươi làm sao?” Vưu Lâm vừa cười vừa hỏi.
“Nó chạy về phía ta, ta cũng không còn cách nào khác.” Tô Mộ “bất đắc dĩ” giải thích.
“Nhà thám hiểm, ta không có ý trách ngươi, chẳng qua chúng ta cần tinh hạch Sa Trùng, ngươi có thể nhường cho chúng ta không?” Giọng nói Vưu Lâm không tìm đâu ra được ý chỉ trích, ngược lại có thêm phần thăm hỏi.
Trong lúc hắn nói ra những lời này, một nhiệm vụ cũng nhảy ra trước mặt Tô Mộ.
‘Có tiếp nhận nhiệm vụ hay không: Đề nghị của Vưu Lâm? (phần thưởng: không biết)’
“Lại là nhiệm vụ không biết phần thưởng?”
Khi thấy nhiệm vụ này, chân mày Tô Mộ cau lại. Ánh mắt hắn nhìn Vưu Lâm cũng có vài phần kỳ dị.
Nhiệm vụ này hắn nên nhận, hay không nên nhận đây?
“Làm sao vậy nhà thám hiểm?” Hiển nhiên Vưu Lâm cũng nhận ra sự khác thường của Tô Mộ, hắn hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Không đợi Tô Mộ trả lời, trong những người phía sau Vưu Lâm, có người không nhịn được kêu lên: “Vưu Lâm, con Sa Trùng này vốn là con mồi của chúng ta, bị tên nhóc này nhặt được, chúng ta khách khí với hắn làm gì. “
Nghe nói như vậy, ánh mắt Tô Mộ lập tức trầm xuống.
Những NPC này xem ra cũng không phải người hiền lành gì!
“Với thực lực của bọn họ, hẳn là đều cấp độ chuẩn BOSS, một đoàn đội phối hợp ăn ý như này, nếu cùng nhau động thủ, thì chắc chắn ta sẽ chịu thiệt!”
Ánh mắt nhìn lướt qua đám người, Tô Mộ đã có tính toán.
“Các ngươi có thể lấy đi tinh hạch, nhưng những thứ khác thuộc về ta!” Hắn không kiêu ngạo không nịnh nọt mở miệng nói.
“Cái đồ hôi của nhà ngươi, còn dám nói như vậy à!”
Lời này vừa nói ra, bỗng một kẻ ăn mặc như pháp sư trong đám người mặc lên tiếng.
“Mạch, ngươi im miệng cho ta!”
Một giây sau, tiếng nói giận dữ của Vưu Lâm vang lên.
Nét mặt Mạch có hơi cứng ngắc, hắn bất mãn nhìn chằm chằm vào Tô Mộ, sau đó rơi vào im lặng
“Không có sự trợ giúp của ngươi, chúng ta cũng không cách nào giết chết con Sa Trùng này. Ngoại trừ tinh hạch ra, chúng ta cũng không cần gì cả.” Vưu Lâm cười cười mở miệng.
“Tiếp nhận nhiệm vụ!”
Tô Mộ bĩu môi, tiếp nhận nhiệm vụ trước mắt.
‘Tiếp nhận thành công nhiệm vụ: Thỉnh cầu của Vưu Lâm: Giao tinh hạch của Sa Trùng cho Vưu Lâm.’
Đi đến bên cạnh Sa Trùng, Tô Mộ vươn tay chạm vào chùm ánh sáng kia.
‘Ngươi đã thu được tinh hạch của Sa Trùng!’
‘Ngươi đã thu được bao cổ tay Sa Trùng.”
‘Ngươi đã nhận được công thức: Thuốc ăn mòn!’
Ba nhắc nhở liên tiếp bật lên.
“Cầm đi đi!”
Không đi xem hai món đồ vật kia, Tô Mộ lấy tinh hạch Sa Trùng kia ra.
“Thật sự cảm ơn ngươi rất nhiều, nhà thám hiểm!” Vưu Lâm nhận lấy tinh hạch, gật đầu bày tỏ cảm ơn.
“Thứ này vốn dĩ là của chúng ta, có cần phải vậy không?” Mạch dường như rất bất mãn với thái độ của Vưu Lâm, cố ý lẩm bẩm một câu.
Vưu Lâm không để ý tới, tiếp tục nói chuyện với Tô Mộ: “Nhà thám hiểm, ngươi đang định đi tới thành Tiếu Nguyệt sao? “
“Đúng vậy!” Tô Mộ gật đầu, lại hỏi: “Không biết đến thành Tiếu Nguyệt nên đi hướng nào? “
“Quãng đường từ bình nguyên Phong Sa đến thành Tiếu Nguyệt khá xa, nếu ngươi chỉ đi bộ, thì phải tốn thời gian mấy ngày!” Vưu Lâm trả lời.
“Cần thời gian mấy ngày?”
Điều này lại làm cho Tô Mộ cảm thấy rất kinh ngạc.
Vốn tưởng rằng chỉ cần xuyên qua khe sâu là có thể đến được thành Tiếu Nguyệt, bây giờ xem ra căn bản không phải như vậy.
“Nếu ngươi không ngại, có thể cùng hành động với bọn ta.”
Lúc này, Vưu Lâm ngỏ lời mời Tô Mộ.
‘Có tiếp nhận nhiệm vụ hay không: thu thập tinh hạch Sa Trùng? (Phần thưởng không rõ)’
“Tên này muốn mời ta làm việc?”
Nhìn thấy lời nhắc nhở của nhiệm vụ xuất hiện, Tô Mộ cũng phản ứng lại.
Vưu Lâm khách khí với mình như vậy, rõ ràng là nhìn trúng thực lực của mình.
“Vậy thì cứ tiếp nhận trước đã.”
Sau khi suy nghĩ một chút, Tô Mộ tiếp nhận nhiệm vụ này.
‘Thu thập tinh hạch Sa Trùng: giúp đám người Vưu Lâm giết chết Sa Trùng trên bình nguyên Phong Sa. (Phần thưởng hoàn thành: Không rõ!)’
Trong khi đó, nụ cười trên khuôn mặt của Vưu Lâm ngày càng rạng rỡ.
“Nhà thám hiểm, chúng ta là tiểu đội thợ săn trong thành Tiếu Nguyệt, đến bình nguyên Phong Sa là vì thu thập tinh hạch Sa Trùng, chờ sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ thì, sẽ dẫn theo ngươi cùng trở về thành Tiếu Nguyệt!”
Nói đến đây, Vưu Lâm nhìn về phía em gái mục sư phía sau.
“Tuyết Tiêu, lát nữa ngươi đi cùng ta!”
“Ta biết rồi!” Mục sư muội lập tức đáp lại.
“Thu Phi, ngươi đi tìm con mồi!”
Vưu Lâm quay đầu, nhìn về phía một người đàn ông ăn mặc như cung tiễn thủ.
Người đó khẽ gật đầu, lập tức triệu hoán ra một con chim ưng.
“Hoét!”
Cùng với tiếng huýt sáo, chim ưng bay lên cao, xoay tròn phía trên không trung.
“Mọi người ngồi tại chỗ nghỉ ngơi hồi phục!” Vưu Lâm hô lên với mọi người.
Sau đó, hắn đi đến chỗ con ngựa, lấy một túi nước đưa cho cho Tô Mộ: “Uống đi, nhà thám hiểm!”
“Không cần đâu!”
Tô Mộ khoát khoát tay.
Hắn không thể tin tưởng những NPC này.
“Khí hậu trên bình nguyên Phong Sa rất khô hanh, nếu không bổ sung đủ nước, thể lực sẽ tiêu hao rất nhanh!” Vưu Lâm hơi sửng sốt, lập tức nhắc nhở.
“Ta tự có rồi!”
Tô Mộ mỉm cười, lấy ra một bình thuốc mana.
Cho dù trong vòng một phút uống hết vài bình thuốc mana, cũng chỉ có thể phát huy hiệu quả hồi phục một lần, nhưng thứ đồ này cũng không tính là có hiệu quả hồi mana, uống vào còn rất giải khát.
“Tên này uống nước thuốc ma pháp như nước bình thường?”
Sau khi nhìn thấy hành động của Tô Mộ, vài người ăn mặc như pháp sư trong đám đều choáng váng.
Giá trị của nước thuốc ma pháp đắt gấp ngàn lần vạn lần nước bình thường. Không đến thời khắc mấu chốt, bọn họ đều luyến tiếc không nỡ dùng, chứ đừng nói là dùng để bổ sung lượng nước như nước thường!
“Không được sao?”