Chương 130: Lời mời của NPC. (2)
Tô Mộ nhìn biểu hiện kinh ngạc của đám người, lại lấy ra một bình mana, uống một hơi cạn sạch.
Trong ô túi đồ có hơn hai trăm ngàn đồng vàng, chỉ tiêu hao mấy bình mana, hắn căn bản cũng không quá để tâm.
Hơn nữa với giới hạn lượng mana cao nhất bây giờ của hắn, thuốc pháp lực siêu cấp thật sự không có tác dụng lắm.
“Ờmm!”
“Ngươi thắng rồi!”
Mọi người nói không nên lời, chỉ một biểu cảm ngươi thật sự “giàu”, ánh mắt mấy tên pháp sư tràn ngập sự hâm mộ.
Tô Mộ cũng không để ý tới những ánh mắt kia, hắn mở ra ô túi đồ, nhìn về phía hai đồ vật BOSS Sa Trùng bạo ra khác.
‘Bao cổ tay Sa Trùng: +80 nhanh nhẹn + 50 thể chất + 10% cấp bậc yêu cầu tốc độ lắp tên: cấp 1 Nhị Giai.’
‘Công thức: thuốc Ăn Mòn: Yêu cầu: cỏ Độc Sa x2, dung dịch Ăn Mòn x2; hiệu quả: thêm hiệu ứng ăn mòn cho vũ khí, khi gây sát thương cho kẻ thù, có thể gây thêm 100 điểm sát thương ăn mòn, thời gian 30 giây.’
“Bao cổ tay không tệ, cực phẩm cho cung tiễn thủ!”
“Dược phẩm này cũng rất tốt, có thể nâng cao khá nhiều sát thương đầu ra!”
Với hai thứ này, Tô Mộ tương đối hài lòng.
Nhất là thuốc ăn mòn, chỉ cần mình làm ra, tuyệt đối sẽ trở thành dược phẩm bán chạy tiếp theo.
“Tìm được rồi!”
Lại qua một hồi, con chim ưng lơ lửng trên không trung bay trở về đậu trên vai cung tiễn thủ Thu Phi.
“Tất cả mọi người lên ngựa, xuất phát!”
Vưu Lâm lập tức ra lệnh.
Em gái mục sư cưỡi cùng một con ngựa với Vưu Lâm, để lại con ngựa của nàng cho Tô Mộ.
“Thứ này!”
Nhìn con ngựa trước mắt kia, Tô Mộ khẽ nhướn mày.
Mình không biết cưỡi mà!
“Sao vậy? Nhà thám hiểm? “
Thấy Tô Mộ vẫn còn đứng ngơ tại chỗ, Vưu Lâm vội vàng hỏi.
“Không có việc gì!”
Tô Mộ lắc đầu, trèo lên lưng ngựa.
Ngay giây sau đó, con ngựa không chịu sự kiểm soát chạy như phát điên.
Tô Mộ lập tức nắm chặt dây cương.
Không lâu sau, một nhắc nhở xuất hiện trên giao diện của của hắn.
‘Ngươi đã lĩnh ngộ kỹ năng: cưỡi ngựa (sơ cấp)’
“Kỹ năng?”
“Thứ này ta là lành nghề!”
Tô Mộ bây giờ không thể gọi là cưỡi ngựa, mà hoàn toàn để cho ngựa đưa hắn chạy, hắn vội vàng mở ra thanh kỹ năng.
‘Cưỡi ngựa thành công thăng cấp lên (cấp Đại sư)’
Sau khi kéo đầy kỹ năng này, các loại kỹ xảo cưỡi ngựa lập tức xuất hiện trong đầu hắn.
“Giá!”
Rất nhanh, Tô Mộ đã trở nên rất thành thạo.
Một cảnh này bị đám người Vưu Lâm nhìn thấy, ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc.
Bọn họ hoàn toàn nghĩ không ra, lúc mới lên ngựa Tô Mộ còn biểu hiện giống như một người mới, sao trong khoảnh khắc đã trở thành một cao thủ cưỡi ngựa rồi?
Nhưng mọi người cũng không tìm hiểu sâu, rất nhanh đã tiếp nhận hiện được thực này.
Dường như trong ý thức của họ, cái gọi là nhà thám hiểm khác hẳn so với người thường.
“Giá!”
Sau khi khống chế ngựa thuần thục, Tô Mộ đi về phía Vưu Lâm đã chỉ thị, tùy ý phi nước đại trên thảo nguyên.
Đám người Vưu Lâm theo sát phía sau, thậm chí còn suýt không đuổi kịp Tô Mộ.
Mà trong đám người đó, có mấy người nhìn theo bóng lưng Tô Mộ rồi nháy mắt ra hiệu với nhau.
Ánh mắt bọn họ đều lộ ra cùng một thứ.
Tham lam
“Ở đó!”
Tô Mộ dẫn đầu phía trước, phát hiện con Sa Trùng đang ngọ nguậy trên bãi cỏ rất nhanh.
“Để ta!”
Vưu Lâm hô to một tiếng. Sau khi xuống ngựa, một mình hắn xung phong, mở ra trận chiến đấu này.
“Tất cả mọi người giữ nguyên đội hình, dốc sức tạo sát thương!”
Sau khi hắn ra lệnh, giữ chặt thù hận của con Sa Trùng kia.
Những người khác cũng lần lượt phát động công kích.
Ở cự ly gần, Tô Mộ đang quan sát lượng máu của Sa Trùng, hắn nheo mắt lại.
“Sa Trùng thảo nguyên (BOSS)”
Cấp bậc: cấp 1 nhị giai
HP: 74208/80000
Công kích: 1500
Phòng ngự vật lý: 300
Phòng ngự ma pháp: 300
Kỹ năng: nọc độc axit, độn thổ, càn quét.
So với con BOSS hắn đã chạm trán trước đó, thuộc tính của con BOSS Sa Trùng này cũng không cao. Ngoại trừ lượng máu hơi dày, thậm chí các thuộc tính khác còn không bằng một số BOSS nhất giai.
Nhưng điều khác biệt là, ở bình nguyên này, số lượng loại Sa Trùng không hề ít.
Thay vì nói nó là BOSS, không bằng nói nó mạnh hơn quái tinh anh một chút.
Chính bởi vì như thế, đám người Vưu Lâm chống lại con BOSS này cũng không có áp lực gì.
“Sát thương của những người này không tính là cao lắm!”
Tô Mộ đứng ở một bên quan sát trận chiến, hắn cũng không vội ra tay.
Công kích của đám người Vưu Lâm không cao lắm, tổng cộng công kích của tất cả mọi người một lần, còn không bằng một Phích Lịch Lôi Quang mình phóng ra.
Nếu hắn ra tay, chắc chắn sẽ dọa bọn họ sợ đến choáng váng.
“Vậy bắn Hỏa Cầu đi!”
Tô Mộ từ bỏ việc sử dụng lôi quang, bắt đầu chuyển qua ngâm xướng Hỏa Cầu thuật đã lâu không sử dụng.
Đối mặt với những NPC này, bản thân hắn cũng không định làm lộ ra toàn bộ thực lực, nhưng cũng không ngại khai triển một ít.
“Hỏa Cầu thuật!”
Hắn giả vờ ngâm xướng trong hai giây, một Hỏa Cầu bay về phía BOSS Sa Trùng.
-8388!
Một con số cực kỳ khoa trương nhảy ra từ tên đầu BOSS Sa Trùng
Lượng máu của BOSS lại càng giảm xuống rất nhiều.
Sát thương này đồng thời cũng làm cho đám người Vưu Lâm đều trợn to hai mắt.
“Ôi má ơi, sát thương gì vậy?”
“Một kỹ năng của ngươi bằng mười kỹ năng của ta?”
“Ngươi thật sự là một nhà thám hiểm sao?”
Nhất là mấy pháp sư trong đội ngũ, sau khi nhìn thấy sát thương của Tô Mộ gây ra, không nhịn được mà kêu lên.
Bọn họ không phải chưa từng học kỹ năng Hỏa Cầu Thuật, nhưng với kỹ năng cơ bản nhất của pháp sư này thì ai lại học đến cấp max chứ?
“Ma pháp hệ hỏa của ta được tăng thêm, một phát vừa rồi chính là đại chiêu của ta.” Tô Mộ nhàn nhạt trả lời một câu.
“Đừng nhìn nữa, tiếp tục tiến công đi!”
Lúc này, Vưu Lâm đang gánh thù hận của con BOSS hét lên ầm.
Những người khác cũng lần lượt phản ứng lại, tiếp tục phát động tiến công.
Tô Mộ thì đứng ở một bên, không định tiếp tục tiến công nữa.
Nếu “Đại chiêu” có thể liên tục phóng thích ra, vậy thì không gọi là đại chiêu nữa rồi!