Chương 131: Mở ra chú ngữ?
Vưu Lâm vừa kéo BOSS, vừa dùng dư quang khóe mắt đánh giá Tô Mộ.
Thân là chủ lực khiêng quái, trạng thái lúc trước khi con Sa Trùng chạy trốn như thế nào, hắn là người rõ ràng nhất.
Sa Trùng nhìn như hết máu, cũng còn lại hơn hai mươi ngàn đơn vị máu.
Hiện tại một kỹ năng của Tô Mộ có thể đánh cho Sa Trùng gần tám ngàn sát thương, cũng khó trách có thể nhặt được “của hời” này.
“Có sự trợ giúp của tên này, nhiệm vụ của chúng ta có thể hoàn thành dễ dàng hơn rồi!
Gương mặt Vưu Lâm lộ ra nụ cười hưng phấn.
“Nhưng một nhà thám hiểm như hắn, ta nên thưởng thế nào đây?”
Thế nhưng, nụ cười của Vưu Lâm đã biến mất rất nhanh, thay vào đó là vẻ mặt khó xử.
“Đúng rồi, ta vẫn còn thứ kia!” Hắn đột nhiên nghĩ tới thứ gì đó, khóe miệng lại hiện lên nụ cười.
Tô Mộ cũng không chú ý tới sự biến hóa biểu cảm của Vưu Lâm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lượng máu của BOSS.
Mặc kệ nói thế nào, Sa Trùng được đánh dấu chính là BOSS, kinh nghiệm sau khi giết chết nó cũng không thấp!
Hơn nữa còn có thể vững vàng kích phát Hào Quang Của Pháp Thần, một đòn cuối cùng nói sao cũng phải để cho hắn đánh.
“Đúng rồi, pháp trượng của ta còn chưa thăng cấp!”
Tô Mộ đột nhiên nghĩ đến Quyền Trượng Pháp Thần trong tay mình.
Trên đường đi vì quá gấp rút, hắn cũng không đánh quái, chỉ đánh chết duy nhất con BOSS vừa rồi.
‘Quyền Trượng Pháp Thần (0 giai): +100 trí lực; + 100 điểm tinh thần; + 100 thể chất (sau khi giết quái vật có thể đạt được giá trị tăng trưởng, mỗi lần tăng trưởng thuộc tính sẽ tăng lên, và mở khóa chú ngữ) giá trị trưởng thành hiện tại là 5000/10000.’
“Một con BOSS lại trực tiếp tăng năm ngàn giá trị trưởng thành? “
Sau khi nhìn thấy miêu tả của quyền trượng, đồng tử Tô Mộ hơi giãn ra.
Như vậy thì quá bớt việc rồi!
Nếu như vậy, con BOSS trước mắt này, mình càng phải bắt được một đòn cuối cùng.
Tô Mộ cũng không hề phát hiện, khi hắn quan sát quyền trượng trong tay, có mấy người cũng đồng thời đang đánh giá vũ khí trong tay hắn.
Ánh mắt mấy người kia nhìn tới nhìn lui, giống như đang truyền đi một loại tin tức nào đó.
Tuy nhiên ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Tô Mộ, rõ ràng đều mang vẻ kiêng kỵ sâu đậm.
So với BOSS có lượng máu lên đến hàng chục ngàn, lượng máu của những NPC bọn họ không được cao như vậy.
Đặc biệt là với nghề nghiệp tầm xa, máu mỏng lại càng là bình thường.
Nếu như bọn họ trúng phải “đại chiêu Hỏa Cầu” kia, về cơ bản đều phải tàn đời.
Những NPC này không có cái mạng thứ hai!
Trận chiến Mau Lẹ tiến vào hồi kết, lượng máu của BOSS Sa Trùng cũng sắp đạt tới vạch chết.
“Phát huy toàn lực sát thương, con này muốn bỏ chạy!”
Giống như con Sa Trùng lúc trước, dưới sự đe dọa của cái chết, Sa Trùng chui xuống đất, muốn chạy trốn.
-8388!
Nhưng một giây trước khi nó kịp chui xuống đất, một phát hỏa cầu rất bình thường đánh trúng thân thể nó.
Ngọn lửa khổng lồ bao phủ thân thể nó, mang đi một tia máu cuối cùng.
‘Ngươi đã giết chết Sa Trùng thảo nguyên, đạt được 10000 điểm kinh nghiệm!’
‘Thông qua Hào Quang Của Pháp Thần, đạt được 1 điểm trí lực!’
Hai nhắc nhở xuất hiện cùng lúc với nhau trên giao diện của Tô Mộ.
Tô Mộ vội vàng mở thanh trang bị ra, xem xét trạng thái quyền trượng trong tay.
‘Quyền Trượng Pháp Thần (nhất giai): +150 trí lực + 150 điểm tinh thần + 150 thể chất sử dụng vật phẩm ma pháp mạnh mẽ, có thể ban cho quyền trượng chú ngữ tương ứng, số lượng chú ngữ trước mắt: 1; giá trị trưởng thành 0/20000.’
“Ba thuộc tính, mỗi thuộc tính tăng lên 50 điểm, còn có thể mở chú ngữ?”
Ánh mắt Tô Mộ lộ ra vẻ hưng phấn.
Đây là thế mạnh của trang bị có thể trưởng thành sao?
“Đúng rồi, lúc trước không phải ta còn thu một viên bảo châu sao?
Tô Mộ vội vàng mở ô túi đồ ra, tìm ra viên Ám Ảnh Bảo Châu bạo ra từ phó bản Sơn Dương Nhân.
Thứ này chắc hẳn là vật phẩm ma pháp.
‘Có sử dụng Ám Ảnh Bảo Châu buff cho Quyền Trượng Pháp Thần không? Có thể cho thuộc tính: Thăng cấp Ám Ảnh (tất cả sát thương ám ảnh tăng 10%).’
Theo dòng nhắc nhở bật lên, Tô Mộ nheo mắt lại.
Trong tất cả kỹ năng hiện tại của mình, chỉ có Quần Nha Phong Bạo là sát thương ám ảnh.
Tăng lên 10% sát thương quả thật rất mạnh, nhưng chỉ có sát thương của một thuộc tính duy nhất, liệu có đang lãng phí một chú ngữ không?
“Bỏ đi, khoan gấp gáp, đây chính là vũ khí có thể trưởng thành, thế nào cũng phải lấy một ít chú ngữ cấp lực!”
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tô Mộ thu Ám Ảnh Bảo Châu lại.
Thứ đồ BOSS nhất giai bạo ra, chắc chắn sẽ không so được với bảo vật nhị giai.
Mình vừa mới đến bản đồ nhị giai, không cần phải sốt ruột như vậy.
“Cái tên này, ngươi cố ý đúng không?”
Trong lúc Tô Mộ đang tự hỏi, một âm thanh giận dữ vang lên.
Người nói chuyện là một pháp sư trong đội ngũ.
Hắn nhìn Tô Mộ với ánh mắt giận dữ, nắm tay siết chặt.
“Sao nào?”
Tô Mộ quay đầu nhìn về phía hắn, nét mặt bình thản.
“Ngươi còn giả ngu ở đây? Là ngươi cố ý ra tay giết chết Sa Trùng vào lúc cuối cùng phải không?” Người nọ nhìn biểu cảm của Tô Mộ, có vẻ càng thêm phần tức giận, giọng nói biến thành tiếng gào thét.
Không chỉ hắn, những người khác trong đội ngũ cũng lộ vẻ mặt phẫn nộ nhìn về Tô Mộ.
Trước tiên khoan đề cập đến vấn đề đồ rơi ra, đối với NPC như họ, đánh chết quái vật khổng lồ, đồng nghĩa với việc có thể đạt được kinh nghiệm tăng cấp bậc.
Người trong đội đã sớm thỏa thuận với nhau, một đòn cuối cùng giết BOSS sẽ để cho Vưu Lâm.
Trước đó, Tô Mộ đã cướp mất một con BOSS, bây giờ lại cướp đi con thứ hai, tâm trạng đè nén của mọi người rốt cuộc cũng không thể nén nổi nữa.
“Đúng vậy, ngươi có khác gì đi cướp BOSS đâu?”
“Tên này, ngươi còn không chịu thừa nhận sao?”
Những người khác cũng lần lượt phát ra lời chỉ trích, tất cả nhắm mũi nhọn vào Tô Mộ.
“Câm miệng lại hết cho ta!”
Đúng lúc này, một tiếng hét giận dữ vang lên.
Người mở miệng chính là Vưu Lâm.
Thân là lão đại của đội ngũ này, uy quyền của hắn rất cao, những lời nói trách móc kia lập tức bị đè xuống.