Toàn Dân Võng Du: Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 137: Vực sâu

Chương 137: Vực sâu


Lúc này, Vưu Lâm cũng mở miệng nói.
“Thành Diệu Nhật? Pháp sư Shia?”
Nghe nói vậy, Tô Mộ nheo mắt lại.
Hắn cũng phản ứng lại, manh mối này chắc là ban thưởng cho nhiệm vụ mình vừa hoàn thành.phần
“Đi đến thành Diệu Nhật như thế nào vậy?” Hắn hỏi Vưu Lâm.
“Trong thành Tiếu Nguyệt có khinh khí cầu, chỉ cần tốn mười đồng vàng là có thể mua được vé đi đến thành Diệu Nhật!” Vưu Lâm đáp lại.
“Vậy bây giờ chúng ta có thể đi đến thành Tiếu Nguyệt chưa?” Tô Mộ lại dò hỏi.
“Tinh hạch Sa Trùng trong tay chúng ta đã đủ để hoàn thành nhiệm vụ, chờ bão cát trôi qua là có thể quay về!” Vưu Lâm gật đầu nói.
Hắn nhìn ngựa, bổ sung thêm: “Nếu như dọc đường thuận lợi, nghỉ ngơi một buổi tối nay, trưa mai đã có thể đến nơi!”
Tô Mộ nghe lời như thế, không nói thêm gì nữa.
Buổi tối NPC nghỉ ngơi, mình cũng vừa vặn có thể logout nghỉ ngơi.
Gió lốc lại kéo dài mấy phút, cát bụi bắt đầu dần dần tan đi.
“Đi thôi!”
Vưu Lâm lên ngựa trước, đi ở vị trí dẫn đầu.
Đoàn người bắt đầu quay về thành Tiếu Nguyệt.

Thế giới Thần Đồ.
Đây là một vực sâu không thấy đáy.
Nhìn xuống dưới, tối tăm vô tận giống như có thể cắn nuốt tất cả.
Ở trong bóng tối này, giống như có một đôi mắt có thể nhìn thấu tất cả.

Thành Tiếu Nguyệt.
Phủ thành chủ nằm ở trung tâm của cả thành thị.
Nơi này chiếm diện tích rất lớn, cả phủ thành chủ được xây dựng vô cùng xa hoa.
Ở phủ thành chủ, một bóng người đột ngột xuất hiện.
Toàn thân nó tối đen, giống như hình người, lại không giống người.
Nó hình như vô cùng hiểu rõ phủ thành chủ, quen cửa quen nẻo đi vào trong một căn phòng.
“Kẹt!”
Cửa được đẩy ra nhẹ nhàng.
“Là ai!”
Bên trong lập tức vang lên một giọng nói sắc bén.
“Khặc! Khặc! Khặc!”
Tiếng cười đáng sợ vang lên từ trên bóng người tối đen.
Không khí đột nhiên đọng lại.
Trong phòng yên tĩnh đáng sợ.
“Có chuyện gì?” Giọng nói sắc bén trước đó lại vang lên lần nữa.
“Khặc! Khặc! Khặc! Tên bị chủ nhân đánh dấu ấn ký sắp đến!” Giọng của bóng người cực kỳ cổ quái.
Cả căn phòng lại rơi vào trong trầm mặc.
“Ta biết nên làm như thế nào!” Thật lâu sau, giọng nói sắc bén vang lên.
“Khặc! Khặc! Khặc!”
Bóng người lại nở nụ cười, nó giống như cảnh cáo, hoặc như đang ra lệnh.
“Đừng quên, khi ngươi nhìn chăm chú vào vực sâu thì vực sâu cũng đang nhìn chằm chằm vào ngươi!”
Thế giới hiện thực.
Tô Mộ cầm di động, nhìn xem video đang truyền trên mạng.
“Những người này có khả năng đấy, như vậy cũng có thể tìm ra!”
Xem xong nội dung trong video, hắn nở nụ cười.
Tuy rằng trong video chỉ có hình ảnh xin lỗi, nhưng kết cục của người trong video hiển nhiên không cần nhiều lời.
Điều này cũng khiến Tô Mộ hiểu rõ.
Những người giao dịch với mình có được lực lượng không nhỏ. Bọn họ nói bóng nói gió hỏi thân phận của mình, chắc chắn cũng muốn tìm ra mình.
“Kệ cho các ngươi đoán!”
Để điện thoại di động sang bên cạnh, trong mắt Tô Mộ không hề có vẻ sầu lo.
Tiết lộ như vô tình hay cố ý trước đó nhất định sẽ khiến những người này cảm thấy thân phận của mình không phải tầm thường.
Bọn họ sẽ không chú ý đến nhân vật nhỏ như hắn!
Tô Mộ lộ ra vẻ mặt tự giễu.
Mặc dù ở trong tiểu khu phổ thông ở thành phố loại ba này, người biết đến tên mình đều không nhiều.
Lời này thật hiện thực, tồn tại giống như mình đây, cho dù có một ngày đột nhiên biến mất cũng sẽ không có ai chú ý đến.
Cảm giác này thật sự cô độc.
Nhưng chỉ người có thể chịu đựng được cô độc thì mới có thể trở thành cường giả chân chính!
Nhắm mắt lại, Tô Mộ bắt đầu cảm nhận luồng sức mạnh trong thân thể.
Khác với trước kia, hiện giờ hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh không giống bình thường này.
“Đây là?”
Ngay khi cảm ứng được luồng sức mạnh này, Tô Mộ chú ý đến điều gì đó.
“Xuất hiện đi!”
Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, một thanh pháp trượng đột ngột xuất hiện ở trong tay.
“Quyền Trượng Pháp Thần!”
Sau khi nhìn thấy thanh pháp trượng này, Tô Mộ hơi sửng sốt.
Mình lại thật sự mang được trang bị ra khỏi game!
“Vật triệu hoán thì sao?”
“Phân thân thì sao?”
Tô Mộ đột nhiên nảy ra một ý tưởng to gan.
Hắn nhắm nghiền mắt lại, bắt đầu cảm nhận luồng sức mạnh trong thân thể kia.
“Phân Thân Ảo Ảnh!”
Một giây sau, toàn thân hắn đột nhiên chia ra làm hai, một phân thân giống hắn như đúc xuất hiện ở trong phòng.
“Triệu Hồi Xương Khô!”
Vậy còn chưa xong, hắn tiếp tục lẩm bẩm trong miệng.
Năng lượng vặn vẹo bắt đầu biến dạng, bốn chiến sĩ Xương Khô cùng xuất hiện ở trong phòng.
Căn phòng vốn không lớn lập tức trở nên hơi chật chội.
“Thật sự làm được?”
Tô Mộ nhìn xem bốn chiến sĩ Xương Khô, trừng lớn mắt, mí mắt khẽ giật.
“Nếu vật triệu hoán có thể đi đến hiện thực, vậy chẳng phải quái vật trong game cũng có thể đi đến hiện thực sao?”
Phát hiện này khiến Tô Mộ sinh ra một ý niệm đáng sợ.
Có lẽ một ngày kia, những quái vật trong game cũng sẽ bước vào hiện thực!
“Cho dù tất cả phát triển thế nào, thực lực mới là quan trọng nhất!”
Hít sâu một hơi, Tô Mộ cố hết sức bình ổn tâm tình.
Cho dù quái vật này đi đến hiện thực thì sao?
Mình vẫn có thể AOE chúng nó như thường!
“Nếu như bốn Xương Khô này chạy ra ngoài, sợ rằng sẽ dọa chết người mất?”
Hắn nhìn chiến sĩ Xương Khô đang đứng ngốc tại chỗ, nở nụ cười.
“Giải trừ triệu hồi!”
Nhưng hắn đương nhiên không thể để phát sinh chuyện như vậy, bằng không ngày mai sẽ có người để mắt đến tiểu khu này rồi.
“Tiếp theo chính là ngươi!”
Tô Mộ lại nhìn về phía phân thân của mình.
Cho dù nhìn từ góc độ nào, phân thân đều có dáng dấp giống mình như đúc.
Ngoài không nói chuyện ra, phân thân không hề có bất cứ sơ hở nào ở trong thế giới hiện thực.
Tô Mộ chuyển một phần ý niệm của mình lên trên phân thân.
Thị giác của phân thân vốn dùng chung với bản thể.
Hắn khống chế phân thân cầm di động lên, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Hiện giờ là chạng vạng, phần lớn mọi người đều ở trong game Thần Đồ, trong tiểu khu gần như không có ai.
Tô Mộ khống chế phân thân đi đến siêu thị ở ngoài tiểu khu.
Ở đây không hề thiếu người đang mua sắm đồ.
Phân thân đi vào siêu thị, tùy tiện cầm vài thứ lên.
“Tổng cộng 87, quét mã đi!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất