Chương 152: Trò hay trình diễn?
Mở ra vài kỹ năng sinh hoạt, chỉ cần có thể chế tạo, hắn có thể chế tạo ra toàn bộ.
Phần lớn đều là thuốc cao cấp nhị giai.
Khác với trang bị, những thuốc nhị giai này không cần cấp bậc để sử dụng, chỉ cần vừa đặt lên trên kệ phòng đấu giá, tuyệt đối sẽ có người bỏ giá cao để mua.
“Bày đó đã, không cần bán gấp!”
Tô Mộ cũng không định bán những thuốc này.
Hắn định tích trữ rất nhiều thuốc, chờ người chơi của thành Tiếu Nguyệt trở nên nhiều lên mới tiến hành bán.
Như vậy chẳng những có thể gia tăng lượng khách đến cửa hàng, còn có thể tiết kiệm được một số lớn phí thủ tục!
Tô Mộ tiếp tục loại bỏ toàn bộ đồ mình bỏ lên phòng đấu giá, đặt trên quầy hàng trong nhà kho, trừ bỏ hai viên đá quý ra thì thanh vật phẩm trên người hoàn toàn trống rỗng.
Còn có đồ trong kho hàng ở quán trọ nữa, toàn bộ đều đặt sang đây!
Quay về quán trọ, Tô Mộ bắt đầu làm công nhân bốc vác.
Sau một hồi, toàn bộ của cải của hắn đều đặt trong kho hàng của cửa hàng.
Trên quầy hàng trong phòng để các loại nguyên vật liệu, cây thuốc cùng với thuốc.
Toàn bộ thứ khác được khóa lại trong tủ sắt.
“Thoải mái!”
Bày biện coi như chỉnh tề, Tô Mộ vừa lòng nở nụ cười.
Cửa kho hàng là một cửa ma pháp, sau khi cài đặt vân tay ma pháp, Tô Mộ lui ra ngoài, đến bên ngoài cửa hàng.
Ngoài bày biện chỉnh tề quầy hàng ra, ở đây không có đồ trang trí gì cả.
“Hiện giờ trấn Bạch Vụ không có người, tạm thời không làm!”
Tô Mộ không định trang hoàng cửa hàng, trực tiếp đóng cửa hàng.
Tiến hành game đến đây, hắn đã cảm thấy vài phần mỏi mệt.
“Rời khỏi game!”
…
Thành Tiếu Nguyệt.
Một bóng đen đột ngột xuất hiện trong một tòa nhà.
Toàn thân nó tối đen, cực kỳ giống một bóng dáng, không thể phân rõ là sinh vật gì.
Trong phòng có một người tuổi khá lớn, tóc hơi xám trắng, đang cầm một phần quyết định bổ nhiệm trong tay.
“Kêu ta đi trấn Bạch Vụ làm trưởng trấn, mệt thay tên Nguyệt Bạch này có thể nghĩ ra được!”
Người kia cau mày, vẻ mặt rõ ràng mang theo một chút chống cự.
“Ném cục diện rối rắm như vậy cho ta, tên kia không có ý tốt!”
Hắn không ngừng lẩm bẩm trong miệng, hừ lạnh không thôi
“Cho dù như thế nào, ta sẽ không tiếp nhận công việc này!”
Buông bỏ phần quyết định bổ nhiệm kia, hắn cầm giấy bút lên, bắt đầu viết một phần báo cáo từ chối.
Hắn không chú ý đến có một bóng đen sau lưng đang chậm rãi đến gần.
Sau khi phần báo cáo từ chối viết xong, hắn nở nụ cười.
“Cho dù ngươi là thành chủ thành Tiếu Nguyệt thì sao chứ, chỉ cần ta gửi phần báo cáo này đến Vương đô, trưởng trấn này, ai muốn làm thì làm!”
Ngay khi hắn dứt lời, bóng đen kia đã đi đến sau lưng hắn.
Người kia giống như cảm thấy không thích hợp, quay đầu lại.
“Khặc! Khặc! Khặc!”
Tiếng cười đáng sợ vang lên.
Bóng đen như giòi chui vào xương, hoàn toàn bao phủ người kia.
Một giây sau, người kia bắt đầu giãy giụa không ngừng, nửa người của hắn đã bị một luồng màu đen quỷ dị bao phủ.
Hắn định mở miệng kêu lên, lại bị một tay của chính mình bóp chặt cổ.
“A! A!”
Tiếng kêu trầm thấp vang lên, người kia còn đang liều mạng giãy giụa.
Bóng đen bất ngờ lại quỷ dị hiển nhiên càng mạnh hơn, cắn nuốt hắn từng chút một.
Sau khi hai mắt của người kia hoàn toàn biến thành màu đen, hắn nở nụ cười quỷ dị.
Báo cáo mới vừa viết xong kia cũng bị hắn tự tay xé nát!
Trang giấy phân tán đầy đất.
Một giọng nói vang lên theo sát đó.
“Trò hay sẽ trình diễn!”
…
Bên ngoài Tân Thủ thôn thông đến trấn Bạch Vụ.
Một đám người đang xử lý quái vật Gấu nhất giai đáng ghét trên đường.
“Chúc mừng Hứa thiếu vinh quang trèo lên hạng tám trên bảng xếp hạng!”
Sau khi một con quái vật Gấu ngã xuống, cấp bậc của Hứa Thế Kiệt tăng lên đến cấp 1 nhất giai.
“Ha! Ha! Ha!”
Hứa Thế Kiệt cất tiếng cười to.
Trèo lên trên bảng xếp hạng cấp bậc đồng nghĩa với địa vị của hắn ở trong gia tộc bay lên thẳng tắp!
“Hứa thiếu, bên kia có tòa nhà, chắc chúng ta đến bản đồ tiếp theo!”
“Tốt quá, đoán chừng chúng ta là nhóm người chơi thứ hai đến bản đồ thứ hai nhỉ?”
“Tối nay ta sẽ lên bài post, khoe khoang một chút!”
“Có phải trong trấn không có người chơi khác không?”
Rất nhanh đã có người phát hiện ra trấn Bạch Vụ, cả đám hưng phấn không thôi.
Trên mặt Hứa Thế Kiệt cũng khó giấu được vẻ kích động.
“Đi, vào trấn!”
Theo hắn hô lớn lên, một đám người mênh mông bước chân vào trấn Bạch Vụ.
“Vài ngày này đều ngâm mình trong game, đi ra ngoài đi dạo thôi!”
Thế giới hiện thực.
Đang vào lúc chạng vạng tối.
Thành phố nhỏ loại ba chỗ Tô Mộ không bị ô nhiễm nhiều lắm.
Nhìn ánh mặt trời lặn nơi chân trời vô cùng tuyệt đẹp.
Hắn thay quần áo thường, cầm di động đi ra ngoài.
Trước kia vào thời điểm này luôn có không ít người đi tới đi lui trên đường, nhưng bây giờ lại hơi quạnh quẽ.
Theo game Thần Đồ xuất hiện, các bác gái đại gia nhiệt tình khiêu vũ trên quảng trường cũng đã tỏa sáng thanh xuân thứ hai trong game.
Tô Mộ đi trên đường, nhìn xem cửa hàng mở ra không nhiều lắm.
Phần lớn cửa hàng đều chỉ có một hai nhân viên, hơn nữa trên cơ bản đều là cửa hàng có liên quan đến đồ ăn.
Đây là tình trạng trước mắt của toàn thế giới.
Tô Mộ dạo bước, có một cảm giác kỳ diệu.
Tầm mắt của mình đã trở nên rộng mở.
Rất nhiều chi tiết trước kia không chú ý đến, hiện giờ không hiểu sao đã tràn vào trong đầu.
Ví dụ như người đi đường ngẫu nhiên đụng phải trên đường, khi mình ngửi được mùi phát ra từ trên người họ thì có thể đoán được bọn họ mới vừa ăn gì, còn có vết bẩn thật nhỏ trên quần áo của bọn họ, thậm chí có thể đoán được môi trường sống của bọn họ.
Tất cả giống như bộ phim Sherlock Holmes vậy, không hề khoa trương chút nào!
“Là biến hóa do kỹ năng kia mang đến sao?”
Tô Mộ cũng đã phản ứng lại, kỹ năng bị động mình học được trong game đã tự động phô bày ra trong hiện thực.
Không chỉ mình, biến hóa này đều sẽ thể hiện ra khi cấp bậc của những người khác lên cao.
“Thế giới trong tương lai sẽ biến thành dáng vẻ gì đây?”
Tô Mộ cau chặt chân mày, không nhịn được nghĩ.
…