Chương 153: Nhiệm vụ trước thời hạn.
Một nơi nào đó trong thế giới hiện thực.
Một người ngồi khoanh chân dưới đất, giống như đang cảm ứng cái gì.
Qua một hồi lâu, hắn đột nhiên xòe tay ra.
Một giây sau, một ngọn lửa đột ngột xuất hiện ở trên tay hắn.
Nhưng mà thời gian ngọn lửa tồn tại vô cùng ngắn ngủi, vài giây sau đã tiêu tán.
“Lại thật sự thành công!”
Dù vậy trên mặt người kia vẫn lộ ra vẻ hưng phấn vô cùng.
Đây không phải là ma thuật!
Đây là ma pháp chân chính!
…
Trong tòa nhà của tập đoàn nào đó.
Trên nắm tay của một người đàn ông quấn đầy băng vải màu trắng.
Ở trước mặt hắn là từng tấm sắt.
Có không ít người đang đứng bên cạnh người đàn ông, đang quan sát, trong đó còn có một người cầm máy quay phim.
“Bắt đầu đi!”
Người đàn ông kêu.
Người cầm máy quay phim lập tức giơ tay ra hiệu OK.
Người đàn ông hít sâu một hơi, vung nắm tay lên, hung hăng nện lên trên tấm sắt.
“Ầm!”
Trên tấm sắt lập tức xuất hiện một dấu quyền.
Vậy vẫn chưa xong, người đàn ông lại cấp tốc ra quyền về phía tấm sắt khác.
“Ầm!”
“Ầm!”
Dưới nện xuống liên tiếp, từng vết sâu hiện lên trên các tấm sắt
“Rất không thể tưởng tượng nổi!”
“Tổng giám đốc Lý, sức mạnh hiện giờ của ngươi, chỉ sợ võ sĩ quyền anh lợi hại nhất thế giới đều kém hơn!”
“Đây là việc một cụ già có thể làm được sao?”
Mấy người quan sát bên cạnh đều tỏ vẻ khiếp sợ, ào ào cảm thán.
Người ra quyền không phải ai khác, chính là Lý Tiêu.
Hắn đã rất lớn tuổi, nếu như video mới vừa rồi được lan truyền đi, tuyệt đối sẽ gây nên sóng to gió lớn!
“Ta có thể cảm nhận được, thân thể của ta đang phát sinh biến hóa.”
Gương mặt Lý Tiêu cũng khó giấu kích động, thân thể không tự chủ được run rẩy.
Hắn vốn đã đến độ tuổi sắp xuống mồ, sau khi thăng cấp trong Thần Đồ, hắn có thể cảm nhận được, tăng lên trong game được tặng lại ở hiện thực.
Hắn nhìn những người sau lưng, vẻ mặt càng hưng phấn hơn.
“Đó là một sức sống vô hạn!”
…
Buổi trưa hôm sau.
Tô Mộ ngủ đến tự nhiên tỉnh lại, không chuẩn bị cơm trưa.
Tiến vào game, hắn đi đến quán trọ trong thành Tiếu Nguyệt.
Ăn cơm trong game có thể có tác dụng lên thân thể ở trong hiện thực, so với mấy thứ mình làm, đồ ăn ở nơi này chẳng những phong phú hơn, vả lại càng ngon.
Chỉ cần vài đồng vàng là có thể hưởng thụ một bữa tiệc lớn.
“Mời quý khách chậm dùng!”
Ông chủ cẩn thận phục vụ, giọng điệu cực kỳ cung kính.
Ngay khi Tô Mộ chuẩn bị ăn ngấu ăn nghiến, một đội vệ binh đã đến đây.
“Có chuyện gì sao?” Ông chủ tự nhiên bị vệ binh đột nhiên đến đây dọa sợ.
“Chúng ta đến tìm người!” Thủ lĩnh vệ binh nhìn Tô Mộ: “Nhà thám hiểm, thành chủ đại nhân cho mời!”
“Hả!” Nghe được lời hắn nói, Tô Mộ hơi sửng sốt, nhìn món ngon trước mắt, chân mày nhíu lại: “Có thể để cho ta ăn cơm xong trước được không?”
Đội trưởng đội vệ binh mỉm cười: “Thành chủ đại nhân không thích chờ người!”
Tô Mộ ngẩng đầu, ánh mắt hơi lạnh.
NPC này đang uy hiếp mình sao?
“Vậy ta cố gắng ăn nhanh một chút!”
Tô Mộ cũng nở nụ cười nhàn nhạt, bắt đầu ăn ở trước mặt vệ binh.
Sắc mặt vệ binh lập tức trầm xuống.
“Nhà thám hiểm, ngươi không nghe rõ lời ta nói sao?” Hắn tăng thêm giọng điệu.
Đáp lại hắn là tiếng uống đồ ực ực của Tô Mộ.
Vệ binh không nói chuyện nữa, mặt trầm xuống nhìn tướng ăn tùy tiện của Tô Mộ, không biết đang nghĩ cái gì.
“Ợ!”
Qua một hồi lâu, Tô Mộ thỏa mãn ợ một cái no nê, dùng khăn vuông trên bàn lau miệng.
“Đi thôi!”
Hắn đứng lên nói với vệ binh.
“Hừ!”
Vệ binh hừ lạnh, quay đầu rời đi.
Dưới dẫn dắt của nhóm người, Tô Mộ lại đi đến phủ thành chủ.
Vẫn là sảnh kia, bên trong có hai người đang đợi.
Thành chủ Nguyệt Bạch ngồi trên ngai vàng của hắn, một tay chống đầu, giống như đang ngủ gật.
Phía dưới lại có một người đàn ông tuổi tác khá lớn đang đứng.
Mái tóc hắn màu muối tiêu, lại mặc một bộ lễ phục hoa lệ, đầy hơi thở quý tộc.
“Thành chủ đại nhân, người đến rồi!”
Vệ binh tiến vào sảnh, nhẹ giọng bẩm báo.
Nguyệt Bạch ở bên trên mở mắt ra, không hề tỏ vẻ không vui vì Tô Mộ đến muộn, ngược lại nở nụ cười: “Nhà thám hiểm, nhiệm vụ giao cho ngươi phải thực hiện trước thời hạn.”
“Đây là trưởng trấn mới của trấn Bạch Vụ: Simon!”
Người đàn ông tuổi tác khá lớn kia nhìn Tô Mộ: “Chào ngươi nhà thám hiểm, ta tên Simon.”
Vừa nói hắn vừa chìa tay về phía Tô Mộ.
“Chào ngươi!” Tô Mộ gật đầu, bắt tay kia.
Một giây sau, một cảm giác kỳ quái xông lên trong lòng.
Cảm giác này vô cùng kỳ quái.
Thân thể của Simon trước mắt lộ ra lạnh lẽo, không giống với nhiệt độ thân thể của người bình thường.
Tô Mộ chú ý đến cách ăn mặc của người trước mắt.
Không hợp nhau lắm.
Đầu tiên từ cách ăn mặc của người này, nhất định là một quý tộc, nhưng trên người hắn lại có một chút khuyết điểm thật nhỏ.
Nói ví dụ như trên quần áo quý giá kia lại có không ít chỗ có vết hao tổn.
“Nhà thám hiểm, quan sát người khác như vậy không được lễ phép đâu!” Hình như Simon cũng phát hiện ra ánh mắt của Tô Mộ, buông tay ra nói.
Tô Mộ nhíu mày lại, thu hồi ánh mắt của mình.
“Được rồi, trấn Bạch Vụ đã xảy ra chuyện lớn như thế, cần phải điều tra rõ ràng, Simon, chuyện về sau nhờ vào ngươi!” Phía trên, giọng Nguyệt Bạch vang lên.
Vị thành chủ này cho tên vệ binh kia một ánh mắt ra hiệu, người kia gật đầu, ngược lại nhìn Tô Mộ và Simon.
“Ta sẽ hộ tống hai vị đến trấn Bạch Vụ, ngoài thành đã chuẩn bị xong ngựa, xin mời!”
Simon hành lễ với Nguyệt Bạch, xoay người rời khỏi phủ thành chủ.
Tô Mộ đi theo phía sau hắn và vệ binh, luôn cảm thấy có gì không đúng.
Thứ nhất: Trước đó nhiệm vụ này yêu cầu mình ba ngày sau hộ tống trưởng trấn mới đi đến trấn Bạch Vụ, sao đột nhiên lại trước thời hạn, đến trước hai ngày?
Thứ hai: Cảm giác Simon này cho mình rất kỳ quái, cả tên đội trưởng đội vệ binh kia nữa, hình như có lòng thù địch không nhỏ với mình.
Tô Mộ nhìn thanh nhiệm vụ của mình.
Nhiệm vụ trên đó đã biến thành ‘Hộ tống Simon đi đến trấn Bạch Vụ! (ban thưởng khi hoàn thành: Nhẫn Diệu Tinh!)’