Chương 174: Thành chủ của thành Tiếu Nguyệt là ma vật?
Thân thể của Simon giống như mất hết sức lực vậy, thoáng cái đã nằm liệt trên mặt đất.
“Chạy rồi?”
Mắt Tô Mộ mở to, chợt nghĩ tới điều gì đó.
“Vùng Từ Trường Trọng Lực!”
Một giây sau, một kỹ năng được trực tiếp thi triển ra.
“Ở đâu?”
Dưới sự khống chế của Trường Lực lớn mạnh, Tô Mộ biết rõ tên BOSS đó sẽ không trốn thoát được, vội vàng nhìn khắp nơi.
Khắp nơi đều là bóng đen!
Đối với tên BOSS mà nói, những bóng đen này đều là những nơi ẩn nấp tuyệt vời.
“Góc Nhìn Ma Pháp!”
Tô Mộ quả quyết mở kỹ năng Góc Nhìn lên.
“Vẫn không nhìn thấy?”
Điều khiến cho Tô Mộ có phần bất ngờ chính là Góc Nhìn Ma Pháp khi đối diện với tên BOSS này, gần như đã hoàn toàn mất đi tác dụng.
“Chớp Nhoáng!”
Không một chút do dự, Tô Mộ ngay lập tức dịch chuyển đến vị trí lối ra.
Ở đây chỉ có một lối đi nhỏ hẹp, nếu tên BOSS đó muốn chạy trốn thì chắc chắn sẽ phải đi ngang qua mình.
“Ngươi không trốn thoát được đâu!”
Canh giữ ở chỗ này, Tô Mộ la to lên một tiếng, đồng thời quan sát bộ phận của những bóng đen kia.
Góc Nhìn Ma Pháp mặc dù mất đi tác dụng, nhưng khả năng quan sát nhạy bén của mình vẫn còn.
“Khà! Khà! Khà!”
Đột nhiên, tiếng cười đáng sợ vang lên trong hang động.
Giọng cười này vọng từ bên trong hang động, hoàn toàn không thể phân biệt được từ hướng nào truyền đến.
“Băng Sương Phong Bạo!”
Tô Mộ lạnh lùng hừ một tiếng, đôi mắt loé lên một tia lạnh lùng.
“Vù! Vù!”
Phong Bạo mãnh liệt càn quét hết toàn bộ phía bên trong hang động.
Với phạm vi của Băng Sương Phong Bạo chắc chắn sẽ bao trùm lên mọi ngóc ngách bên trong.
“Tên nhãi nhép bỉ ổi nhà ngươi!”
Dưới sự tàn sát bừa bãi của Băng Sương Phong Bạo, tên BOSS trong bóng đen rất hiển nhiên đang chịu sát thương, hắn gào lên một tiếng giận dữ.
“Ha ha, ta nói ngươi mới là con rùa rụt đầu đấy!” Tô Mộ đứng im tại chỗ, trực tiếp phản bác lại.
“Ngươi dám sỉ nhục ta?”
Giọng nói tức giận một vang lên lần nữa.
Tên BOSS trong bóng đen rất hiển nhiên đã bị lời nói của Tô Mộ chọc giận rồi.
Nhưng hắn lại không hề xuất hiện.
“Tên này khác với những con ma vật bình thường kia, hắn có trí tuệ rất cao!”
“Là tên Tà Thần kia ban cho sao?”
Tô Mộ vẫn đang quan sát bóng đen, đồng thời phân biệt phương hướng giọng nói, nhưng vẫn không hề có dấu vết gì để tìm ra.
Đối phương dường như đã hoàn toàn chìm vào trong bóng đen vậy.
“Nếu đã như vậy thì ta sẽ hành hạ ngươi đến chết!”
Tô Mộ cũng không vội vã nữa.
Phòng ngự ma pháp của cái tên BOSS âm Ảnh Ma này đạt đến 5000 điểm, lại còn có thêm Khả Năng Miễn Dịch Ma Pháp 30%.
Điểm sát thương của mỗi phát Băng Sương Phong Bạo là 750, trong 8 giây điểm sát thương có thể tạo ra là 6000 điểm.
Tên BOSS này có tổng cộng 180 nghìn điểm máu, giờ đại khái còn lại không tới 50 nghìn điểm.
Sau khi thời gian của mười phát Phong Bạo qua đi, tên này chắc chắn sẽ phải chết!
“Vị trí này không thể bỏ, vừa đúng lúc kỹ năng khống chế của ta sắp cooldown rồi!”
Tô Mộ cũng không quan tâm đến những bóng đen trong hang động nữa.
Hắn chỉ cần canh giữ cẩn thận lối ra để chạy trốn này là đủ rồi.
Thời gian từng giây một trôi qua, sau khi thời gian của một phát Băng Sương Phong Bạo kết thúc, Tô Mộ giơ tay lên lại thêm một phát Phong Bạo nữa.
Vốn trong hang động đã âm u lạnh lẽo, gió lạnh đến thấu xương.
“Tiểu tử, ngươi mau dừng tay cho ta, ngươi có biết ngươi đang đối mặt với ai không?” Tên BOSS trong bóng đen không thể chịu đựng được nữa, lên tiếng uy hiếp nói: “Ta chính là người phát ngôn của Tà Thần đại nhân ở thành Tiếu Nguyệt, nếu ngươi giết ta, ngươi tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đâu!”
Tô Mộ nghe được những lời uy hiếp này, hắn tỏ ra thái độ thờ ơ.
Cái tên gọi là Tà Thần nếu thật sự muốn ra tay với mình thì lúc mình đối phó với Tân Đức, e rằng là đã game over rồi.
“Nhà ngươi đã quyết tâm muốn trở thành kẻ địch của Tà Thần đại nhân rồi sao?”
Trong hang động, giọng nói lại một lần nữa vọng ra, trong giọng điệu kèm theo sự nôn nóng.
Mỗi một phát sát thương của Băng Sương Phong Bạo đều là thật cả.
Đổi lại là những tên BOSS khác, chắc chắn lúc này đã không màng mọi thứ mà công kích Tô Mộ rồi.
Vừa hay nó lại là cái loại sở hữu trí tuệ, nỗi sợ xuất phát từ việc đối mặt với cái chết, ngược lại đã khiến tay chân nó bị ràng buộc.
“Nhà thám hiểm, chúng ta có gì từ từ thương lượng, ta có thể giúp ngươi trở thành pháp sư sa đoạ mạnh mẽ. Hãy tin ta, đó là sức mạnh mà ngươi không có cách nào kháng cự nỗi đâu!” Uy hiếp không được, tên BOSS lựa chọn dụ dỗ.
“Chỉ cần có được sức mạnh này, ngươi sẽ trở thành đầy tớ trung thành nhất của Tà Thần đại nhân, ngươi sẽ có được mọi thứ mà ngươi muốn!”
“Ngươi thậm chí có thể trở thành tồn tại sánh ngang vai với ‘thần’!”
Giọng nói đầy những lời dụ dỗ vang lên liên tiếp không ngừng.
“Nghe vào có vẻ không tệ đấy!” Tô Mộ cười một cái, cất giọng nói.
“Hãy tin ta, đi theo Tà Thần đại nhân là niềm kiêu hãnh tối cao của ngươi!” Tên BOSS tưởng rằng Tô Mộ đã động lòng, bèn tăng thêm lợi lộc: “Chỉ cần ngươi trở thành sứ đồ, mọi tội lỗi của ngươi ở thành Tiếu Nguyệt sẽ được miễn trừ toàn bộ!”
“Vậy sao?”
Câu nói phía trước Tô Mộ hoàn toàn không đếm xỉa tới, câu nói phía sau lại khiến hắn có hứng thú.
Có lẽ mình có thể moi được thông tin liên quan đến chủ mưu đằng sau từ miệng của tên BOSS này.
“Ta muốn biết, làm sao mà ngươi có thể giúp ta thoát tội được? Phải biết rằng, ta đã giết chết ‘trưởng trấn’ của trấn Bạch Vụ đấy!” Hắn hướng về phía bên trong hang động hỏi.
Không khí đột nhiên trở nên im lặng.
Sau khi qua một hồi lâu, giọng của tên BOSS lại vang lên.
“Chuyện này ngươi không cần biết!”
“Ha ha!” Tô Mộ khinh thường cười một tiếng: “Nếu đã như vậy.”
“Băng! Sương!”
“Phong!”
Hắn cố ý tăng âm lượng lên, hô ra từng chữ một.
Quả nhiên, uy hiếp như vậy vô cùng có hiệu quả.
“Ta nói cho ngươi biết!”
Ngay sau đó, giọng nói bối rối của tên BOSS vang lên.
“Thành chủ của thành Tiếu Nguyệt là một con ma vật!”