Chương 188: Đi đến Hoa Đô.
“Theo ta nghĩ cũng là không phải!” Giọng nói kia cười lên: “Ngươi vừa đi khỏi, tên đó đã nằm lên ghế salon ngủ rồi, nếu thật sự là Pháp Thần, thì chắc là phải cả ngày đều đắm chìm trong trò chơi chứ nhỉ!”
“Ai nói là không phải đâu, chẳng qua nhiệm vụ do Hứa thiếu gia giao xuống thì chúng ta phải theo dõi thôi!” Giọng của nhân viên sửa chữa cũng rất bất lực.
“Hứa thiếu gia?”
Đoạn đối thoại của hai người đã bị Tô Mộ đang trốn trong phòng ngủ nghe được vô cùng rõ ràng.
“Hứa Thế Kiệt?”
Nếu hỏi ai là người có khả năng là tên Hứa thiếu gia đó nhất, thì dùng đầu ngón chân thôi cũng đã có thể nghĩ ra được.
“Tên đó đang rải mạng lưới khắp nơi?”
Tô Mộ rất nhanh đã hiểu ra mục đích của Hứa Thế Kiệt đến nhà mình để lắp đặt camera.
Những người có cùng họ và tên với mình quá nhiều, Hứa Thế Kiệt cũng không có cách nào khẳng định được ai mới là ‘Tô Pháp Thần’.
Camera chắc chắn là một phương pháp rất tốt.
Hiện tại thân phận của mình vẫn còn chưa bị bại lộ!
“Nếu ta giết chết hai tên này, e rằng Hứa Thế Kiệt sẽ có thể đoán được thân phận của ta!”
Vừa nghĩ tới, Tô Mộ liền rời khỏi quán trọ này.
Hắn thu hồi lại ý định giết chóc của mình, tha cho hai người trong quán trọ.
Hai người này chẳng qua cũng chỉ là lũ tôm tép thôi, người mà bản thân thật sự muốn đối phó vẫn là Hứa Thế Kiệt.
“Nếu ngươi đã muốn tìm ra ta, vậy thì ta sẽ tự tìm đến tận nơi!”
Ánh mắt lạnh thấu xương, sự nhẫn nhịn của Tô Mộ đối với Hứa Thế Kiệt đã đạt đến cực hạn.
Trụ sở chính của tập đoàn Đại Hằng nằm ở Hoa Đô.
Từ chỗ này của mình đi đến Hoa Đô, ngồi tàu cao tốc phải mất đến 5 tiếng đồng hồ.
Thời gian quả thật là quá lâu, mục tiêu của Tô Mộ nhắm vào máy bay.
Thành phố thuộc đô thị loại ba của mình cũng có sân bay, trong đó vừa hay lại có chuyến bay bay tới Hoa Đô.
Hắn không hề có chút do dự, né tránh tất cả camera, đi đến sân bay.
So với xe lửa, máy bay có nhiều vị trí để ẩn nấp hơn,
Sử dụng Góc Nhìn Ma Pháp nhìn quét toàn bộ chiếc máy bay, Tô Mộ đi thẳng tới phần đuôi của khoang máy bay.
“Máy bay còn phải đợi một khoảng thời gian nữa mới có thể cất cánh, tới Hoa Đô ít nhất còn phải tốn ba đến bốn tiếng!”
Trong lúc đang đợi máy bay cất cánh, Tô Mộ chuyển ý thức qua phía bên Phân Thân.
Có một điều khiến hắn khá là lo lắng.
Nếu khoảng cách của mình và Phân Thân quá xa, có khi nào Phân Thân sẽ đột nhiên biến mất không?
Để cho chắc ăn, Tô Mộ chuẩn bị sẵn kế hoạch để khống chế Phân Thân trở về phòng ngủ.
Camera chỉ có thể nhìn thấy tình hình ở phòng khách, chứ không thể nhìn thấy phòng ngủ của mình.
Thời gian trôi qua từng chút một, máy bay bắt đầu cất cánh, khi bay cao đến hơn mười nghìn mét, sự chú ý của Tô Mộ vẫn luôn tập trung vào Phân Thân.
Khoảng cách càng ngày càng xa, nhưng Phân Thân không hề có chút dấu hiệu sắp biến mất.
Hình như chỉ cần ý thức của mình còn lưu giữ ở trên người Phân Thân thì bất kể bản thân đi đến đâu, Phân Thân cũng sẽ không biến mất.
“Nếu ta đăng nhập vào trò chơi, Phân Thân sẽ còn ở đây không?”
Thời gian trên máy bay quá nhàm chán, Tô Mộ đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Nếu như mình đăng nhập vào game Thần Đồ, thì có còn giữ được liên lạc với Phân Thân ở thế giới thực không?
Vậy ở trong game Thần Đồ mình có còn mở được Phân Thân không?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, hắn bèn có một cảm giác kích động muốn làm thử.
“Thôi quên đi, bây giờ còn đang phải che dấu tai mắt của người khác!”
Nhưng vì che dấu thân phận của mình, Tô Mộ đã kiềm chế lại ý nghĩ này.
Sau này thử thì cũng như nhau thôi.
Máy bay cách sân bay Hoa Đô càng ngày càng gần, Tô Mộ khống chế Phân Thân ngồi dậy từ trên ghế salon, dụi mắt rồi đi vào phòng ngủ.
Dưới góc nhìn của camera, mọi thứ đều rất bình thường.
Sau khi Phân Thân tiến vào trong phòng ngủ, Tô Mộ cũng không quan tâm đến nữa.
Ở Hoa Đô, muốn tránh hết tất cả camera để tới được nơi ở của Hứa Thế Kiệt, cũng không phải là chuyện dễ dàng, mình nhất định phải chú ý tập trung.
Dĩ nhiên, Tô Mộ cũng có thể đợi đến tối rồi hành động.
Dựa vào kỹ năng Ảnh Độn, hắn có thể lặng lẽ di chuyển đến bất kỳ nơi nào vào ban đêm.
Nhưng hắn không hề chờ đợi!
Đối phó với Hứa Thế Kiệt chỉ là một chuyện nhỏ, cày phó bản mới là chuyện hệ trọng.
...
Một bên khác, hai người trong quán trọ đang nhìn vào cảnh tượng trong camera, bắt đầu cà khịa.
“Cái tên này ngủ giỏi quá nhỉ? Ngủ đã trên ghế salon rồi, lại còn muốn vào trong phòng ngủ tiếp?”
“Thôi, ta không xem nữa, ngươi theo dõi đi, không biết chừng lúc nào đó hắn lại đi ra ngoài đấy!”
Hai người cũng không xem camera nữa, ai nấy cũng đều bắt đầu lướt điện thoại.
“Ting! Ting! Ting!”
Lại qua một lát sau, điện thoại của một người vang lên.
Hắn vội vàng mở loa ngoài ra.
“Bên phía các ngươi theo dõi ra sao rồi?” Một giọng nói cộc cằn vang lên.
“Đừng nhắc nữa, cái tên này chính là một tên trạch nam, hoàn toàn không giống với tên Tô Pháp Thần đó!” Nhân viên sửa chữa trả lời.
Người ở đầu dây bên kia cũng không bất ngờ với kết quả này, thuận miệng dặn dò một câu: “Cứ theo dõi hai ngày trước, nếu xác định là không phải, các ngươi mới đổi mục tiêu tiếp theo!”
“Biết rồi!”
Hai người đồng loạt trả lời.
Bọn họ hoàn toàn không biết rằng người đang bị theo dõi dưới camera, vào giờ phút này đã đi tới Hoa Đô cách đó cả nghìn dặm rồi.
“Là chỗ này đúng không?”
Phía dưới một toà nhà, Tô Mộ đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, vành nón lại vừa đúng lúc chặn mất tầm nhìn của hắn.
Nhưng dưới Góc Nhìn Ma Pháp, mọi thứ trong toà nhà cũng đều bị hắn nắm bắt vô cùng rõ ràng.
Bên trong toà nhà lớn như thế, cũng không có bao nhiêu người là mấy.
“Hứa Thế Kiệt không có ở đây à?”
Tô Mộ nhìn một lượt cả toà nhà, cũng không hề phát hiện ra tung tích của Hứa Thế Kiệt.
“Ta lại quên mất điều này rồi!”
Hắn bĩu môi, cũng chợt hiểu ra.
Vào thời gian lúc này, Hứa Thế Kiệt hẳn là đang luyện cấp trong game rồi.
“Nếu đã như vậy thì chỉ có thể đợi đến tối mới hành động thôi!”