Chương 187: Sửa chữa mạch điện.
Ông chủ vừa nướng xiên vừa nói chuyện với Tô Mộ.
“Ai mà biết được!”
Việc này Tô Mộ biết rõ hơn bất cứ ai, hắn trả lời lấp lửng cho qua.
“Dù sao thì ta cũng không mơ thành thần được, làm người ai mà không muốn sống chứ, chẳng qua là dựa vào việc đánh quái thì thật sự khó khăn, nửa ngày không giết được mấy con quái, còn không dư dả bằng ta buôn bán hiện tại!”
Ông chủ rõ ràng là một người nói nhiều, câu đưọc câu không nói chuyện tào lao với Tô Mộ.
Xuất phát từ sự lễ phép, Tô Mộ cũng đáp lại vài câu cho có, nhưng trong lòng thì đang suy nghĩ chuyện khác.
Có không ít người giống như ông chủ bán đồ nướng, thậm chí có thể nói là phần lớn.
Cho dù có thể thật sự sinh sống trong Thần Đồ thì cũng có bao nhiêu người có đủ đồng vàng để duy trì?
Nhưng sức hút của Thần Đồ mang đến vẫn luôn rất lớn.
Thế giới này trong tương lai sẽ biến thành như thế nào còn chưa biết được, không một ai có thể nói rõ!
“Xiên nướng xong rồi!”
Xiên nướng rất thơm, Tô Mộ há miệng lớn, bắt đầu ăn.
So với thức ăn trong Thần Đồ, những xiên nướng này có hương vị hơn.
“Tính tiền!”
Tính tiền xong, Tô Mộ đi trên con đường trở về nhà của hắn.
Trên đường phố bắt đầu nổi gió, có lẫn khí lạnh.
Một vài người đi trên đường co người lại.
Tô Mộ không thấy tí áp lực nào, mặc kệ gió lạnh thổi tứ phía.
Sau khi về đến nhà, hắn tắm gội xong thì xem điện thoại một lúc, sau đó thì đi nghỉ ngơi.
Trong trời đêm, trăng sáng treo cao.
Mặt trăng ngày càng tối, màn đêm bao phủ mặt đất.
Thời gian trôi qua, ánh sáng mặt trời bắt đầu hiện lên, chủ nhật ngày càng đến gần.
“Óap!”
Tô Mộ duỗi lưng một cái, bò dậy từ trên giường.
Ngủ đủ giấc giúp hắn dồi dào tinh lực.
“Mục tiêu hôm nay, cày nguyên liệu của phó bản, làm được bộ đồ Ma Diễn, sau đó đánh, sau đó đánh ảo ảnh của Hỏa Diễm Vương!”
Một ngày mới, tinh thần của Tô Mộ vô cũng hăng hái .
“Ding dong!”
Đang lúc hắn sắp đi vào trò chơi thì tiếng chuông cửa vang lên.
“Dạ?”
Tô Mộ lập tức nhíu mày.
Đã lâu rồi hắn không qua lại với người khác, ai đến tận nhà tìm hắn chứ?
“Góc Nhìn Ma Pháp!”
Tô Mộ nhắm mắt lại rồi mở ra, hình ảnh ở ngoài cửa hiện lên trong mắt hắn.
Đó là một người mặc đồng phục làm việc, đeo bên người một túi dụng cụ.
“Có người ở nhà không? Sửa điện đây!”
Tiếng nói vang lên ngoài cửa.
“Sửa điện?”
Ánh mắt Tô Mộ trầm xuống.
Trong Góc Nhìn Ma Pháp, trên thân người phía ngoài mang một ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.
Điều này chứng tỏ người kia có lòng thù địch với hắn.
Nếu người kia thật sự là người sửa điện thì sao lại có lòng thù địch với hắn?
“Cứ xem thử xem người này muốn giở trò gì!”
Tô Mộ đi ra mở cửa.
“Đang làm gì vậy?” Hắn bày ra vẻ mặt bình thường, mở miệng hỏi.
“Là như vậy, dạo gần đây đang sửa chữa mạch điện trong tiểu khu, mạch điện của mỗi nhà đều cần kiểm tra một chút, mong ngươi phối hợp!” Người ngoài cửa lên tiếng, giọng điệu rất lịch sự.
“Vào đi!” Tô Mộ gật đầu, để cho người này vào phòng.
“Ta sẽ làm nhanh thôi!” Người nọ vừa vào cửa, lập tức đi đến bên cạnh một ổ điện, lấy dụng cụ ra.
Hắn vừa làm vừa nói chuyện với Tô Mộ: “Người anh em à, ngươi tên là gì?”
“Ta tên lên Tô Mộ! “ Tô Mộ khẽ mỉm cười, trả lời.
“Tô Mộ? “ Người nọ nghe vậy, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ngươi là Tô Pháp Thần sao?”
Nụ cười trên mặt Tô Mộ càng tươi hơn, trả lời: “Sao Tô Pháp Thần lại có thể sống ở tiểu khu này giống như ta chứ? Vừa đúng trùng tên thôi.”
Nghe thấy câu trả lời, người nọ cũng lộ ra vẻ mặt đồng tình: “Là do ta không để ý!”
Sau khi bận rộn một lúc, người kia trả ổ điện về như cũ, đứng dậy nói với Tô Mộ: “Kiểm tra xong rồi, mạch điện nhà ngươi không có vấn đề, ta đi trước đây!”
“Vất vả rồi, ta đây không tiễn!” Tô Mộ cũng lên tiếng theo đó.
Người kia sắp xếp lại dụng cụ, sau đó rời đi rất nhanh.
Tô Mộ đóng cửa lại, đồng tử phản chiếu bóng lưng của hắn.
Người khác có thể không nhìn ra nhưng hắn thì thấy rõ ràng.
Vừa nãy người này lắp một máy theo dõi mini ở trong ổ điện!
Dựa vào vị trí thăm dò đó, hẳn là có thể bao phủ hết cả phòng khách.
Nói cách khác, đối phương muốn theo dõi hành động của mình.
“Tên này đã phát hiện ra ta rồi sao?”
Kết hợp với những lời nói hắn nói với mình ban nãy, Tô Mộ nheo mắt lại, một luồng sát khí bỗng nhiên trỗi dậy.
“Để xem cái tên nhà ngươi muốn giở trò gì!”
Ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, Tô Mộ đi vào trong nhà vệ sinh.
“Phân Thân Ảo Ảnh!”
Kỹ năng vừa mở ra, một người giống Tô Mộ y như đúc xuất hiện ở trong nhà vệ sinh.
Một giây sau, bản thể của Tô Mộ trực tiếp biến mất, rồi xuất hiện trên mái nhà của một toà nhà phía bên ngoài.
“Mắt Ưng!”
Kỹ năng tầm nhìn vừa mở ra, hắn cẩn thận nắm bắt hướng đi của nhân viên sửa chữa.
Và một mặt khác, hắn khống chế phân thân đi vào trong đại sảnh, cho phân thân nằm lên ghế salon.
Dưới góc nhìn của camera đó, hắn trông cực kỳ giống với việc một thanh niên chán chường đang đi ngủ lại vậy.
Tô Mộ không quan tâm đến tình hình phía bên trong nhà nữa mà tập trung đặt hết toàn bộ sự chú ý lên người của nhân viên sửa chữa.
“Chớp Nhoáng!”
Với hai kỹ năng tầm nhìn cộng thêm Chớp Nhoáng, Tô Mộ theo sát người này đi tới một nơi.
Nơi này là một quán trọ.
Trong thành phố nhỏ thuộc đô thị loại ba này của mình thì nơi này tuyệt đối có thể xem là cao cấp nhất rồi.
Nhân viên sửa chữa đó trực tiếp ngồi thang máy, đi đến căn phòng sang trọng ở tầng cao nhất.
Thông qua Góc Nhìn Ma Pháp, Tô Mộ đã quan sát được tình hình trong căn phòng đó, trực tiếp Chớp Nhoáng vào trong đó.
Bên trong có hai người, họ đang ngồi trò chuyện ở phòng khách của căn phòng.
“Nhanh vậy đã xử lý xong rồi?” Một giọng nói vang lên.
“Tên đó không hề có chút đề phòng nào, ta nói cái gì thì là cái đó, ta nghĩ 80% hắn không phải là người mà chúng ta muốn tìm!” Một giọng nói khác vang lên ngay sau đó, là tên nhân viên sửa chữa đó.