Chương 195: Ta đứng ở đây này, đảm bảo không trốn!
“Đã rõ!” Đầu kia đồng ý ngay lập tức.
Nói chuyện đến đây thì Hứa Thế Kiệt cũng không có gì để dặn dò nữa, trực tiếp ngắt điện thoại.
Hắn ngồi ở trên ghế sô pha, thoải mái hưởng thụ rượu đỏ trong tay.
“Vù! Vù!”
Đúng lúc này, một trận gió thổi vào.
“Hử?”
Chân mày của Hứa Thế Kiệt cau lại, rùng mình một cái.
Hắn bực mình đặt chén rượu xuống, đứng bật dậy, đi về hướng bên cạnh cửa sổ.
“Không phải ta vừa đóng cửa sổ này rồi sao?”
Thấy cửa sổ bị mở ra, hắn có chút nghi ngờ.
“Chào ngươi!”
Ở thời điểm hắn chuẩn bị đóng cửa lại, một âm thanh vang lên từ phía sau.
“Ai đó?”
Hứa Thế Kiệt chợt mở to hai mắt, nhanh chóng xoay người, phát ra một tiếng hét hoảng sợ.
Sau khi thấy người kia ngồi trên ghế sô pha, trên mặt hắn tràn ngập sự kinh ngạc.
“Ngươi vào bằng cách nào?”
“Ta muốn vào thì ta đi vào thôi!” Người ngồi trên ghế sô pha kia cười lên tiếng, ánh mắt còn chuyển hướng đến ly rượu đỏ được đặt trên bàn trà.
“Ngươi muốn làm gì?”
Vẻ mặt của Hứa Thế Kiệt bối rối nhìn chằm chằm vào người nọ, di chuyển từng bước từng bước một về một phương hướng.
Người nọ không nhìn hắn, cầm chai rượu đỏ kia lên, đi tới phòng bếp như không có người ngoài, tiện tay cầm một cái ly lên.
Rất nhanh, người nọ rót rượu đỏ vào trong ly, uống một hớp.
“Phụt!”
Một giây sau, rượu đỏ bị phun ra đầy đất.
Hứa Thế Kiệt nhìn một màn này, vẻ mặt mờ mịt, thậm chí có hơi ngu ngốc.
“Thứ mà người có tiền các ngươi thưởng thức, ta quả là không thưởng thức được!”
Người nọ lên tiếng lần nữa.
Hứa Thế Kiệt nhìn chằm chằm vào người nọ, đột nhiên nghĩ đến cái gì, buột miệng nói ra: “Ngươi là Tô Mộ?”
“Không phải Hứa thiếu gia vẫn luôn muốn tìm ta sao?” Tô Mộ nở nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt, buông xuống cái ly trong tay.
Đối với Hứa Thế Kiệt, mình có rất nhiều phương pháp để có thể giải quyết hắn lặng yên không một tiếng động, nhưng mình cũng không muốn để hắn chết dễ dàng như vậy.
“Ngươi thật là có gan, dám tìm đến nơi này của ta!”
Vẻ mặt bối rối của Hứa Thế Kiệt đã bình tĩnh hơn không ít, hắn vừa di chuyển bước chân vừa mở miệng.
Tô Mộ nhìn động tác mờ ám của hắn, cười mà không nói.
Dưới Góc Nhìn Ma Pháp, mình đã biết quá rõ Hứa Thế Kiệt đang suy nghĩ gì trong lòng.
Ở bên trong một cái ngăn kéo bên cạnh hắn có một khẩu súng!
“Thật ra thì ta rất thích ngươi, cũng muốn hợp tác với ngươi, nếu không chúng ta hợp tác với nhau thì ngươi thấy sao?” Hứa Thế Kiệt tiếp tục lên tiếng, cố gắng dời đi lực chú ý của Tô Mộ, khóe mắt vẫn luôn đặt ở trên ngăn kéo kia.
Chỉ cần để cho hắn lấy được đồ vật bên trong thì hắn chắc chắn sẽ không e ngại một tên Tô Mộ tay không tấc sắt đâu!
Nhưng vào lúc này, hắn nghe được một câu nói khiến cho hắn vô cùng khiếp sợ.
“Hứa thiếu gia, thẳng thắn một chút đi, lấy ra đồ vật trong ngăn kéo kia, ta sẽ đứng ở đây này, đảm bảo không trốn đâu!”
“Ngươi có ý gì?”
Hứa Thế Kiệt buột miệng nói ra theo bản năng.
Đầu óc của hắn chưa phản ứng được.
Làm sao Tô Mộ biết được trong ngăn kéo có cái gì?
Chuyện này không khoa học!
Nhưng hắn bắt đầu di chuyển rất nhanh, bước nhanh tới trước ngăn kéo lấy ra khẩu súng bên trong.
Hắn lấy được thứ bảo đảm cho mình, nhắm ngay vào Tô Mộ, ánh mắt lạnh thấu xương.
“Ngươi thật sự nghĩ là ta không dám giết ngươi?”
Có súng trong tay, trên mặt Hứa Thế Kiệt có thêm vài phần lo lắng.
Một thân thể bình thường có thể chịu được đạn không?
Nhưng điều khiến cho Hứa Thế Kiệt không ngờ chính là Tô Mộ bị súng chỉ vào nhưng gương mặt hắn không lộ vẻ sợ hãi chút nào.
Giống như khẩu súng trong tay hắn là một món đồ chơi.
Hứa Thế Kiệt không nhịn được ước lượng khẩu súng trong tay.
Trọng lượng không nhẹ, tuyệt đối là hàng thật.
“Nói thật, chúng ta không cần thiết phải trở thành kẻ địch, nếu ngươi đồng ý hợp tác với ta, trong tương lai chúng ta sẽ trở thành chúa tể!” Hắn mở miệng lần nữa, sự lo lắng kia giảm bớt không ít.
Tô Mộ nghe những điều này, vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt kia.
Thật ra thì muốn giết chết Hứa Thế Kiệt rất đơn giản, mình vốn dĩ chậm chạp không ra tay vì còn có một nguyên nhân khác.
Hắn muốn thử đỡ một viên đạn!
“Lá Chắn Ma Pháp!”
Tô Mộ thầm đọc một câu trong lòng, lần đầu tiên hắn sử dụng kỹ năng này ở trên thực tế.
Một giây sau, một cảm giác rất thần kỳ xông lên đầu của hắn.
Giống như thân thể của mình được lực lượng nào đó bao quanh.
Loại lực lượng này tạo thành một màn chắn ở bốn phía quanh thân thể của mình, hoặc có thể nói là tầng bảo vệ.
“Này, ta đang nói chuyện với ngươi!”
Hứa Thế Kiệt thấy Tô Mộ đứng đứng nguyên tại chỗ không động đậy, chân mày nhíu chặt, phát ra một câu thúc giục.
“Đừng nói nhảm nữa Hứa thiếu gia, nổ súng đi!”
Lúc này Tô Mộ mới nhìn về phía Hứa Thế Kiệt, lời nói ra làm người kinh sợ.
“Ngươi nói gì?” Hứa Thế Kiệt mở to hai mắt nhìn, không thể tin được hắn nghe thấy gì.
Nếu bất cứ người nào ở thời điểm đối mặt với họng súng dù nhiều dù ít cũng sẽ sinh ra sợ hãi.
Nhưng thật sự hắn không thấy được sự sợ hãi của Tô Mộ.
“Ngươi thật sự cho là ta không dám sao?” Hứa Thế Kiệt nắm chặt súng trong tay, cắn răng quát lên.
Thân là một thiếu gia nhà giàu, mặc dù hắn từng đi không ít câu lạc bộ bắn súng để luyện tập nổ súng nhưng đây là lần đầu tiên hắn dùng súng hướng về phía một người khác.
Không thể nghi ngờ nổ súng cần có sự can đảm lớn lao!
“Ngươi không dám!”
Tô Mộ vậy nhìn thấu sự do dự của Hứa Thế Kiệt, mỉm cười lên tiếng kích thích.
“Ngươi chán sống!”
Hiển nhiên Hứa Thế Kiệt bị chọc giận, đột nhiên ánh mắt trở nên hung ác.
“Đùng!”
Một tiếng súng vang lên phá vỡ bầu trời đêm.
Ở thời điểm Hứa Thế Kiệt cho là một phát súng này có thể giết chết Tô Mộ thì một cảnh tượng xuất hiện khiến cho hắn khó quên suốt đời.
Viên đạn kia mạnh mẽ dừng lại ở trước thân thể của Tô Mộ.
Viên đạn còn đang xoay tròn nhưng vẫn không có cách nào đột phá vách ngăn vô hình kia.
“Sao có thể xảy ra chuyện này?”