Chương 196: Đến đây là chấm dứt.
Hứa Thế Kiệt phát ra một tiếng gào thét.
Tất cả chuyện trước mắt hoàn toàn phá vỡ rồi nhận thức của hắn.
Biểu hiện coi thường đạn của Tô Mộ đã không thể dùng lẽ thường để hình dung.
“Đùng!”“ Đùng!”
Hắn bóp cò lần nữa.
Mấy viên đạn bay tới lần lượt nhưng không hẹn mà cùng dừng lại ở trước người Tô Mộ.
“Ầm!”
Sau khi mất đi lực xung kích, đạn rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
“Chuyện này không...” Vẻ mặt của Hứa Thế Kiệt vô cùng sợ hãi, vừa mới muốn nói gì lại phát hiện miệng mình không động đậy được.
Không chỉ là miệng, thân thể của hắn cũng không động đậy được.
Có một lực lượng vô hình giữ chặt hắn ngay tại chỗ.
Cặp mắt của hắn nhìn Tô Mộ gắt gao giống như đang hỏi: Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì?
Tô Mộ nở nụ cười không đàng hoàng đáp lại hắn.
Ngay sau đó, trên tay Tô Mộ hiện ra một ngọn lửa dưới ánh nhìn chăm chú của Hứa Thế Kiệt.
Vẻ mặt của Hứa Thế Kiệt càng hoảng sợ hơn, đồng tử không ngừng chuyển động, liều mạng muốn giãy dụa.
Nhưng đối mặt với Vùng Từ Trường Trọng Lực mạnh mẽ, hắn căn bản không có cách nào để chạy trốn.
“Cảm ơn ngươi giúp ta thử nghiệm một ít chuyện.”
Âm thanh của Tô Mộ vang lên.
Đáy lòng Hứa Thế Kiệt biết rất rõ ràng giọng điệu kia nhìn như thân thiện nhưng cũng là chuông báo tử đòi mạng!
“Chào tạm biệt, gặp lại sau, Hứa thiếu gia!”
...
Tập đoàn Đại Hằng, trong một phòng làm việc.
Một người đàn ông có gương mặt hơi giống với Hứa Thế Kiệt nhưng tuổi lớn hơn nhiều đang mặt ủ mày ê.
Hắn chính là người thừa kế của tập đoàn Đại Hằng, anh trai của Hứa Thế Kiệt: Hứa Thế Hùng.
Nguyên nhân khiến cho hắn mặt ủ mày ê cũng bởi vì Hứa Thế Kiệt.
Tập đoàn Đại Hằng dời toàn bộ tài sản vào Thần Đồ. Mỗi người trong anh em bọn họ đều nắm giữ một phần tiền tài, ai có thể lấy được thành tựu cao hơn ở Thần Đồ thì người đó chính là gia chủ kế tiếp của Hứa gia.
Lúc trước quả thật hắn vượt qua Hứa Thế Kiệt một quãng đường xa, nhưng ai biết về sau em trai của hắn hoàn toàn vượt xa hắn.
Hiển nhiên Hứa Thế Hùng không cam lòng khi khó giữ được địa vị gia chủ,.
“Reng! Reng! Reng!”
Lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên.
Hứa Thế Hùng nhìn tên của người gọi tới, chân mày cau lại.
Hắn biết người này chính là cấp dưới của Hứa Thế Kiệt.
Nhưng tại sao người này lại đột nhiên gọi điện thoại cho hắn?
Hứa Thế Hùng không nhịn được nhậnđiện thoại.
“Đại thiếu gia, không xong rồi. Nhị thiếu gia đã xảy ra chuyện!”
Một giây sau, đầu kia truyền đến âm thanh dồn dập, nghe qua hình như sắp khóc lên.
Sắc mặt của Hứa Thế Hùng cũng biến đổi theo, hắn vội vàng hỏi thăm:”Xảy ra chuyện gì?”
“Nhà của nhị thiếu gia cháy rồi, mặc dù đã dập tắt được lửa rồi, nhưng nhị thiếu gia hắn...” Đầu kia còn kèm theo một âm thanh nức nở.
Lời bên phía đối diện còn chưa dứt, Hứa Thế Hùng đã nghe hiểu.
Vẻ mặt trở nên đau thương.
Dù sao Hứa Thế Kiệt cũng là em trai ruột của hắn!
Song vài giây sau, gương mặt của hắn lại hiện ra tươi cười.
Hứa Thế Kiệt chết đi có ý nghĩa thế nào?
Ý nghĩa là không còn có người cạnh tranh vị trí gia chủ Hứa gia với hắn nữa rồi!
“Đại thiếu gia, nhị thiếu gia chết rất kỳ quặc, ta hoài nghi là tên Tô Mộ kia làm!”
Đúng lúc này, âm thanh ở đầu bên kia của điện thoại lại vang lên.
“Ngươi xác định sao?”
Những lời này doạ Hứa Thế Hùng không nhẹ.
Hứa Thế Kiệt gióng trống khua chiêng tìm kiếm Tô Mộ, hiển nhiên hắn cũng biết đến việc này.
Cấp dưới vừa nói như thế làm hắn không khỏi lạnh run toàn thân.
Nếu như thật sự tất cả là do Tô Mộ kia gây nên, vậy hắn có thể trở thành mục tiêu kế tiếp hay không?
Hứa Thế Hùng nhìn về bốn phía của phòng làm việc, một cảm giác sợ hãi mạnh mẽ bao phủ hắn.
Một lát sau, hắn đưa ra một quyết định.
“Điều toàn bộ những người tìm Tô Mộ trở lại cho ta!”
“Chuyện này đến đây là chấm dứt!”
Đàn ông đích thực sẽ không quay đầu lại nhìn cảnh nổ tung.
Tô Mộ bước chậm ở trên đầu đường Hoa Đô, sau lưng ánh lửa nổi bật ngất trời.
Xung quanh có không ít người chạy về phương hướng kia, dường như họ muốn nhìn xem đến tột cùng có chuyện gì xảy ra.
So với bước chân vội vã của bọn họ, Tô Mộ đi vô cùng chậm, có vẻ không hợp nhau cho lắm.
Nhưng hắn cũng không quan tâm.
Phiền toái về Hứa Thế Kiệt đã được giải quyết, cho dù có người nghi ngờ “Tô Mộ”, nhưng dù sao cũng không thể khóa mục tiêu vào trên người của mình.
Suy cho cùng cho dù ở góc nhìn gì thì mình cũng là “Tô Mộ” chưa bao giờ rời khỏi cửa nhà.
“Chuyện này tạm thời kết thúc!”
Tô Mộ chạy về hướng sân bay.
Ở Hoa Đô, mỗi ngày chỉ có một chuyến bay trở về thành phố nhỏ loại ba của chính mình.
Còn khoảng mười mấy tiếng đồng hồ trước khi chuyến bay này cất cánh,.
Dĩ nhiên chính mình không thể nào luôn phí thời gian ở nơi này.
Đi tới một góc hẻo lánh trong sân bay, Tô Mộ khống chế phân thân tiến vào phòng ngủ, sau đó triệu hồi ra rồi tinh thể Thần Đồ.
Hắn để ý thức chìm vào, đăng nhập vào trong trò chơi.
Qua năm tiếng sau, phó bản Động Dung Nham đã đổi mới.
Trong màn đêm bao phủ xuống, cả thế giới Thần Đồ có bóng ma rải rác.
Tô Mộ sử dụng kỹ năng Ảnh Độn chạy về hướng Động Dung Nham.
Đi tới chỗ sâu trong Động U Ám, hắn nhìn thấy một điểm đỏ thẫm.
Đó là một con BOSS âm Ảnh Ma!
“Con này đã đổi mới rồi à?”
Tô Mộ quan sát con BOSS này ở trạng thái Ảnh Độn.
Đối phương cũng không phát hiện sự hiện diện của mình.
“Hoàn toàn khác biệt với con lúc trước?”
“Thuộc tính cũng thấp hơn không ít?”
Tô Mộ đi tới xung quanh BOSS, cũng nhìn thấy thuộc tính của nó, chân mày cau lại.
Hiển nhiên, con này hoàn toàn khác biệt với con bóng ma biến dị lúc trước.
“Xung kích!”
“Thánh Quang Đả Kích!”
“Phích Lịch Lôi Quang!”
“Kidney shot!”
...
Sau khi quan sát một lúc, Tô Mộ quyết đoán ra tay.
Dưới một loạt chiêu thức khó hiểu, con âm Ảnh Ma này thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt mũi Tô Mộ như thế nào đã trực tiếp ngã trên mặt đất.
Xem xét đồ rơi xuống một chút, trừ vài món trang bị nhị giai, có một vật khiến cho Tô Mộ tương đối vui mừng.