Chương 209: Không nhúc nhích được?
Hai chữ nghỉ ngơi giống như đang suy nghĩ vì mình, nhưng trên thực tế lại mang sự uy hiếp.
Ánh mắt của Tô Mộ trầm xuống, nhìn chằm chằm vào người vừa nói chuyện.
Người này mặc bộ trang phục cung tiễn thủ, nhìn qua trang bị còn rất tốt, vẻ ngoài của hắn cũng thuộc loại khôi ngô đẹp đẽ....
Sở dĩ hắn dám nói như vậy với Tô Mộ đơn giản là dựa vào hơn một ngàn người phía sau mình.
“Ngươi đang uy hiếp ta?” Tô Mộ chậm rãi lên tiếng, giọng điệu lạnh nhạt.
“Ngươi có thể hiểu như vậy!” Người nọ cười cười, quay đầu lại nhìn thoáng qua đám người phía sau, nói với giọng điệu chơi đùa: “Đây là ý tứ của mọi người!”
Tô Mộ không nói gì, ánh mắt quét qua những người khác phía trước mình.
“Tô Pháp Thần, người này đang nói đùa với ngươi thôi, chúng ta chỉ muốn nói chuyện hoà bình cùng ngươi một chút!” Không được bao lâu, có người không chịu nổi ánh mắt lạnh thấu xương của Tô Mộ nên đã bắt đầu nói lời giảng hòa.
“Đúng vậy đúng vậy, tính cách của người này nóng nảy, ngươi đừng chấp nhặt với hắn. Chúng ta rất thành tâm nên hy vọng ngươi có thể giúp đỡ một chút!” Lại có thêm người nói tiếp lời này.
Mặc dù bọn họ đều muốn làm cho Tô Mộ thỏa hiệp nhưng cũng không muốn xé rách mặt với Tô Pháp Thần.
Những lời này khiến cho sắc mặt của Tô Mộ dịu hơn không ít.
“Được thôi, vậy thì ta để lại khu vực bên ngoài cho các ngươi!” Hắn trả lời nhàn nhạt.
Đối với mình mà nói việc đánh quái gần như không có khó khăn, vấn đề là tốc độ đánh quái.
Nếu hắn muốn đánh hết cả mười vạn con quái thì công trình này thật sự có hơi quá lớn.
Những người này đang gánh vác một phần giúp mình dễ dàng hơn!
“Khu vực bên ngoài?”
“Vùng này có phải có chút ít quá hay không?”
“Đúng vậy, chúng ta có nhiều người như vậy, một ít như này không đủ để đánh!”
Chẳng qua câu trả lời của Tô Mộ cũng không thể khiến cho người khác hài lòng.
Phải biết rằng trong số bọn họ có không ít người cấp bậc đã lên đến nhất giai, nếu không đánh quái cấp 10 thì lợi ích thu được vẫn còn quá thấp!
Tô Mộ nhìn nét mặt của bọn họ, thờ ơ.
Hắn nhượng lại khu quái bên ngoài cho bọn họ đã là nhượng bộ lớn nhất rồi chính mình.
“Nói nhảm với người này làm cái gì, hắn chỉ có một người, nếu giải quyết hắn thì không phải chỉ có chúng ta quyết định nơi này sao?”
Đang lúc này, người uy hiếp Tô Mộ lúc trước lên tiếng một lần nữa.
Vừa rồi Tô Mộ nhường bước khiến cho hắn sinh ra một ảo giác.
Vị Tô Pháp Thần này sợ hãi!
Thử nghĩ xem cũng đúng, ở trước mặt nhân số tuyệt đối, cho dù cá nhân có thực lực mạnh hơn nữa thì như thế nào?
Hắn nhìn Tô Mộ, trong ánh mắt hiện ra một luồng sát ý!
Đây cũng là cơ hội tốt nhất để hắn kéo Tô Pháp Thần xuống thần đàn!
Vẻ mặt hắn trở nên gấp rút không thể chờ đợi được, lại còn kéo ra chiếc cung treo ở trên người.
“Này, ngươi đừng xúc động!”
“Có lời gì thì có thể thương lượng tiếp mà, Tô Pháp Thần cũng chưa nói là không đồng ý với chúng ta!”
“Đúng vậy, dù sao cũng đừng ra tay!”
Bên cạnh một ít lão đại của mấy đoàn đội thấy thế thì lao nhao lên tiếng khuyên bảo.
Một khi người này đã phát động ra công kích thì có thể không có cách nào để khống chế tình hình nữa!
Không ít người lại còn len lén kéo dãn khoảng cách ra khỏi người nọ, sợ bị cuộc chiến đấu hết sức căng thẳng này ảnh hưởng đến.
“Không có gì để nói, Pháp Thần cái chó gì, hắn cũng chỉ là một tên pháp sư dễ vỡ thôi!”
“Cho ngươi biết một chút về sự lợi hại của ta!”
Lời khuyên của mọi người đều không có tác dụng gì, người nọ nổi giận gầm lên một tiếng, kéo căng dây cung.
“Đây là một chiêu mạnh nhất của ta, chịu chết đi!”
“Bạo Liệt Tiễn!”
Một mũi tên xoay tròn bay cực nhanh về phía Tô Mộ.
Sau khi người nọ đánh ra một chiêu kia, khóe miệng không tự chủ được giương lên, dường như hắn rất có tự tin.
Nhưng một giây sau, con số tổn thương toát ra trên đầu Tô Mộ khiến cho hắn ngây ngẩn cả người.
-184!
“Cái gì?” Hắn há miệng thật to, không thể tin được vậy mà một kích kia chỉ tạo thành một ít sát thương như vậy.
Nếu như chiêu này đánh vào trên người những quái vật cùng cấp kia thì thế nào cũng có thể tạo thành bảy tám trăm tổn thương.
Tại sao phòng ngự vật lý của một cái pháp sư lại có thể cao như vậy?
Ở thời điểm hắn ngây người, một chiêu Đạn Bay Ma Pháp bay về phía hắn.
Một giây sau, trên đầu của hắn cũng toát ra một con số tổn thương.
-19004!
Chênh lệch vượt qua gấp trăm lần!
Với lượng máu của người kia, không còn gì để nghi ngờ nữa, hắn chết ngay lập tức.
Những lão đại của đoàn đội khác thấy thế, tất cả đều kinh sợ rơi cằm đầy đất.
Sát thương từ kỹ năng này của Tô Pháp Thần cũng quá kinh khủng đi?
Cho dù đổi lại là ai trong số bọn họ thì căn bản đều không chống đỡ được!
Những người này đều là tinh anh, lúc này đã mở ra đường lui tốt rồi.
“Tô Pháp Thần khinh người quá đáng, mọi người cùng nhau ra tay giết chết hắn đi!”
“Giết chết Tô Pháp Thần nào!”
Đúng lúc bọn họ muốn ra lệnh rút lui thì không biết người nào phát ra tiếng hô lớn, xúi giục mọi người bắt đầu chuyển động.
Cùng lúc đó, lại có công kích bay về phía Tô Mộ.
“Lá Chắn Ma Pháp!”
Đối mặt với hơn một ngàn người, Tô Mộ không hoang mang chút nào mở ra kỹ năng lá chắn bảo vệ.
Sau đó, trên đầu của hắn toát ra các loại con số tổn thương.
Đại đa số đều là -1, một số nhỏ đều là số tổn thương hai chữ số.
Hắn không ra tay vội vã mà nhìn về một phương hướng trong đám người.
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
“Tính toán của ngươi diễn ra rất đúng ý đúng không?” Tô Mộ nói khẽ lẩm bẩm một câu.
Người đó chính là U Tiêu, người vừa mới mở miệng kêu gọi đầu hàng chính là hắn, mà người ra tay công kích đối với mình thì lại là pháp sư và mục sư bên cạnh hắn.
Hiển nhiên, chiêu này được gọi là mượn dao giết người.
Giờ phút này, U Tiêu cũng đang nhìn Tô Mộ, tầm mắt của hai người chạm vào nhau.
Trên mặt của hắn treo một nụ cười nhàn nhạt giống như đang chờ đợi nhìn một cuộc vui.