Chương 210: Pháp Thần uy hiếp!
Nhưng ngay sau đó hắn không cười được nữa.
Mặc dù có rất nhiều người đứng ở khoảng cách khá xa, không có cách nào tiến hành công kích đối với Tô Mộ, nhưng ít nhất cũng có hai ba trăm người có thể ra tay.
Những trong số công kích của bọn họ đánh vào trên người Tô Mộ thì thậm chí có chín mươi chín phần trăm tổn thương không thể nào phá vỡ phòng thủ của hắn!
Tô Pháp Thần yên lặng đứng ở nơi đó giống như được gãi ngứa.
“Rút lui!”
U Tiêu quyết định thật nhanh, hô một câu hướng về phía những đồng đội ở bên cạnh.
Lực hành động của những người kia cũng rất mạnh, trước tiên là chạy về hướng phía sau đội ngũ.
Nhưng không có quá một giây sau, bọn họ phát hiện mình không nhúc nhích được nữa.
Không chỉ có bọn họ mà tất cả mọi người ở đây cũng bị như vậy.
“Tình huống gì đây?”
“Tại sao ta không nhúc nhích được nữa?”
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!”
Bọn họ có thể cảm nhận được có một luồng lực lượng vô hình giữ chặt bọn họ ngay tại chỗ.
Trong chốc lát, cảm xúc khiếp sợ, nghi ngờ, sợ hãi tràn ngập trong hơn một ngàn người!
“Tô Pháp Thần, chúng ta không ra tay mà!”
“Đúng vậy Pháp Thần đại nhân, chúng ta chỉ muốn tìm ngươi để thương lượng một chút!”
“Nếu ngươi không đồng ý thì chúng ta cũng có thể chỉ đánh quái bên ngoài thôi!”
Những lão đại của các đoàn đội bị giữ chặt ngay tại chỗ, mặt đầy sợ hãi bắt đầu cầu xin Tô Mộ.
Cho đến giờ phút này, bọn họ thật sự cảm nhận được sự kinh khủng của Pháp Thần.
Chỉ có một cái kỹ năng mà có thể làm cho hơn một ngàn người không thể động đậy.
Còn có lực phòng ngự cùng lượng máu kinh khủng kia, mẹ nó, hắn không để lại con đường sống cho những nghề nghiệp khác của bọn họ!
Giờ phút này, gần như hơn một ngàn người đều có cùng một ý nghĩ trong lòng.
Pháp Thần, xin ngươi hãy cho chúng ta một con đường sống đi!
“Quần Nha Phong Bạo!”
Mặt của Tô Mộ không hề thay đổi chút nào, trực tiếp ra tay về phía vị trí của U Tiêu.
Năng lượng bóng tối tàn sát bừa bãi, quạ đen hắc ám không ngừng cắn nuốt đám người trong đó.
Bọn họ đều chết ngay lập tức không có ngoại lệ!
Những người khác nhìn một khu vực như vậy, trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi khó nói lên lời.
Đó là sự sợ hãi đối với cường giả!
Đáy lòng của bọn họ cũng hiểu rất rõ, nếu như chính bọn họ ở trong vùng bóng tối kia thì cũng không có cách nào thoát khỏi vận mệnh bị loại.
Mà ở trong thị giác của Tô Mộ, U Tiêu và tất cả những người bên cạnh hắn đều biến thành ánh sáng trắng.
“Ta sẽ giao khu vực bên ngoài cho các ngươi, đánh hết sức cho ta, đánh hết mười vạn con quái sớm một chút đi!”
Tô Mộ giải quyết mấy người kia, nhếch miệng cười một cái, lớn tiếng hô to.
Những lão đại của các đoàn đội này không có cách nào hoạt động, nếu không một đám người chắc chắn sẽ gật đầu như gà mổ thóc.
Về chuyện báo thù cho lần này?
Nếu ai dám bốc lên ý nghĩ này, bọn họ sẽ khai trừ người đó ngay lập tức!
Tô Mộ không nói thêm gì, dùng Chớp Nhoáng biến mất ở trước mặt mọi người.
Hắn đi về hướng một khu quái vật cao cấp khác, dự định sử dụng Vạn Mộc Tùng Sinh để tiến hành đánh quái nhanh chóng.
“Hẳn là phần thưởng ở thời kỳ đầu sẽ bị hạn chế, ta đánh nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể nhận được rương báu kim cương thôi.”
“Nếu như vậy thì không bằng để đám người kia đánh quái giúp ta, cũng tiết kiệm một chút công sức cho ta!”
Sở dĩ Tô Mộ không giải quyết toàn bộ những người đó chủ yếu vẫn là vì muốn giữ lại những người đó để đánh quái.
Suy cho cùng đánh xong mười vạn quái càng sớm thì chính mình càng có nhiều thời giờ đi đánh phó bản hái thuốc.
Hơn nữa một khi chính mình đại khai sát giới thì cũng trúng phải âm mưu của U Tiêu rồi.
Lựa chọn tốt nhất là để lộ ra thực lực tuyệt đối với những người đó, uy hiếp tất cả bọn họ.
Dĩ nhiên, nếu như những người này không dạy dỗ được thì…
Tiêu diệt hết bọn họ cũng chỉ cần dùng một chiêu Băng Sương Phong Bạo thôi.
“Nghỉ ngơi một chút đi, quả thật loại cày quái cường độ cao này có hơi mệt mỏi!”
Sau khi Tô Mộ phóng ra một chiêu Vạn Mộc Tùng Sinh, hắn tìm một chỗ rồi trực tiếp nằm xuống.
Quả nhiên uy hiếp của hắn tạo ra tác dụng rất tốt.
Những lão đại các đoàn đội kia không còn nói về chuyện hợp tác đối kháng với Pháp Thần với nhau nữa mà dẫn theo đoàn đội của bọn hắn phân chia nhau đánh một ít quái ở khu vực bên ngoài, ai cũng cố gắng hết sức.
Không có biện pháp, bọn họ thật sự không dám nhích tới gần khu quái vật cao cấp nữa.
Nếu muốn lên cấp vòng tiếp theo thì cũng chỉ có thể ra sức đánh thôi!
Trong hoàn cảnh phải cạnh tranh kịch liệt này, một ít đoàn đội còn xé rách mặt bắt đầu chém giết lẫn nhau.
Ở trước mặt ích lợi, căn bản cái gọi là cạnh tranh hòa bình không tồn tại đâu!
...
Không gian bên trong tinh thể Thần Đồ.
“Ngươi đã bị loại bỏ, sau 3h sẽ có một vòng hoạt động đánh quái mới được mở ra, có tham dự tiếp hay không?”
Một thông báo xuất hiện ở trước mặt U Tiêu.
“Tô Mộ!”
Hắn cắn răng, siết chặt nắm đấm, ánh mắt hắn mang theo một luồng sát ý cực kỳ nồng nặc.
Thân là một sát thủ, luồng sát ý của hắn đủ để cho bất kỳ kẻ nào cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Hắn xác định tham dự vòng hoạt động tiếp theo rồi rời khỏi khỏi trò chơi.
“Tiêu!”
Trở lại thực tế, một cô gái đứng ở bên cạnh hắn, sắc mặt nghiêm trọng.
“Ngươi hiểu chưa?”
U Tiêu bắt lấy bả vai cô gái, mắt trợn trắng.
Cô gái chưa trả lời, dùng sức gật đầu.
“Đối với ta, đây là sỉ nhục!”
“Ta sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào mang lại sỉ nhục cho ta!”
Dường như vẻ mặt của U Tiêu có chút điên cuồng, hắn dùng lực nắm bả vai của cô gái, sức lực rất lớn.
Cô gái nhíu chặt mày, cố nén cảm giác đau này.
“Xin lỗi, ta làm đau ngươi!”
Một lát sau, U Tiêu cũng ý thức được hắn đánh mất bình tĩnh, buông lỏng hai tay ra.
“Tiếp theo ngươi dự định làm gì bây giờ?” Cô gái mở miệng hỏi.