Toàn Dân Võng Du: Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 212: Trứng rồng?

Chương 212: Trứng rồng?


Một giây sau, món đồ bên trong khiến cho hắn ngây người ra.
Đó là một quả trứng.
Một quả trứng có hình thù vô cùng kỳ lạ.
Phía dưới bị một đám mây phát ra tia sét bao bọc lại.
“Trứng thú cưng sao?”
Tô Mộ nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt vô cùng mừng rỡ.
Nếu đã là trật tự của trò chơi, vậy làm sao có thể thiếu được thú cưng chứ?
Hắn vội vàng vươn tay sờ vào quả trứng đó.
‘Ngươi đã có được trứng của Lôi Đình Long!’
“Trứng rồng?”
Nhìn thấy tin nhắc nhở trước mắt, biểu cảm của Tô Mộ không thể bình tĩnh được nữa.
Mình đã từng chơi qua rất nhiều game, nhưng bất kể là thể loại game nào thì sinh vật rồng cũng đều là một sự tồn tại đứng đầu!
“Phải làm như thế nào để ấp trứng đây?”
Tô Mộ nắm chặt lấy quả trứng rồng, không ngừng xem xét.
Tất cả những đường vân trên quả trứng cũng đều có hình dáng tia chớp.
Đúng y như ghi chú của nó vậy.
Nhưng cụ thể là phải làm như thế nào để ấp quả trứng này thì trên đó lại không có nói rõ.
“Thuần Phục Thú Cưng!”
Tô Mộ suy nghĩ một lúc rồi sử dụng kỹ năng Thuần Phục Thú Cưng đó.
‘Đối phương đang ở trong trạng thái trứng chưa nở, không thể thuần phục được!’
“Ơ!”
Tô Mộ sững sờ một chút, không nhịn được mà trợn mắt.
Ngươi cũng phải nói cho ta biết làm thế nào để ấp trứng chứ!
“Thôi bỏ đi, chờ đến lúc đến được Vương Đô rồi tìm người hỏi xem sao!”
Vẻ mặt bất lực, Tô Mộ chỉ còn cách cất quả trứng rồng này vào trong ô túi đồ.
Quả trứng này đặt chung với viên bảo thạch Tro Tàn và ma pháp thạch kỳ lạ khiến mình nhìn vào thật là rối rắm.
“Những món đồ tốt quả nhiên đều khá là phiền phức”
Hắn chế nhạo một câu, tiếp theo đó lại đăng nhập vào game.
“Thu xếp một chút là cửa hàng này có thể trực tiếp khai trương rồi!”
Đi vào trong cửa hàng, Tô Mộ bắt đầu lấy những món đồ trong kho hàng ra rồi bày lên quầy hàng.
Hắn sắp xếp vô cùng tỉ mỉ, phân chia tất cả các món đồ theo phân loại.
Có quầy hàng chuyên bán vũ khí, có quầy hàng chuyên bán dược phẩm, còn có các nguyên liệu cùng với những thứ lặt vặt khác.
“Nên định giá như nào đây?”
Sau khi bày hết đồ lên, nên định giá như thế nào, điều này làm Tô Mộ cảm thấy khó khăn.
Giá tiền cụ thể của những món đồ này cần phải căn cứ vào nhu cầu của người chơi để định giá, mà những nhu cầu này ở mỗi giai đoạn cũng đều không giống nhau.
“Cứ bán cho mắc vào, bây giờ những món đồ này đều là hàng khan hiếm cả!”
Suy nghĩ một lúc, Tô Mộ định ra một mức giá cao.
Giá bán của những món vũ khí có thuộc tính cao đều nằm ở mức giá năm nghìn đồng vàng.
Những món đồ khác dạng hàng rời cũng niêm yết giá ba nghìn đồng vàng.
Sau đó chính là một bộ đồ pháp sư Ma Diễm và một bộ đồ chiến sĩ Ma Diễm do mình làm ra.
Mỗi bộ trang bị được trực tiếp niêm yết giá là một trăm nghìn đồng vàng.
Nếu có người nhìn thấy giá tiền này, tuyệt đối sẽ mắng Tô Mộ một tiếng: Gian thương.
Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy thuộc tính của bộ đồ Ma Diễm, không chừng sẽ nói lại là: Nhà bán có tâm.
Suy cho cùng, thuộc tính của bộ trang bị nhị giai này quả thật là quá tuyệt vời!
“Chế độ tự mua, không cần nhân viên, khi hết hàng thì trở về bổ sung hàng là được, so với phòng đấu giá thì còn có thể dư ra được một khoản tiền phí thủ tục nữa lớn!”
Tô Mộ cài đặt phương thức mua.
Chế độ mua không người bán vô cùng thời thượng, chỉ cần thanh toán số tiền tương ứng với giá bán, là có thể mua được món đồ mà ngươi chọn.
Và những đồng vàng đó cũng sẽ tự động tích trữ vào trong kho của cửa hàng.
Dĩ nhiên, phương thức như thế vẫn sẽ có mặt hạn chế.
Ví dụ như là bởi vì giá tiền đã được cố định nên sẽ khiến nhiều người mua không muốn mua nữa.
“Cứ làm như vậy trước đi, đợi sau này sẽ tuyển tên gian thương vào để giúp ta trông cửa hàng!”
Tuy nhiên, Tô Mộ cũng không thể luôn ở mãi chỗ này, tạm thời chỉ có thể làm như vậy thôi.
“Đặt một cái tên nào!”
Cửa hàng coi như là khai trương rồi, Tô Mộ nhìn về bảng hiệu phía bên ngoài.
“Cứ gọi là Tô Thần Dịch Cấu đi!”
Dưới bóng đêm đen nhánh, bầu trời Hoa Đô bị một lớp sương mù bao phủ.
Người quen thuộc đều biết thứ đó gọi là sương mù.
May là trong khoảng thời gian này, số lượng người đi lại đã giảm với biên độ lớn, bầu trời Hoa Đô xuất hiện ánh trăng đã lâu không thấy.
Một người đang lái xe đi về phía vùng ngoại ô hẻo lánh.
Phía sau xe đặt một xấp hồ sơ.
“Rẽ trái ở đường phía trước!”
Giọng nói hướng dẫn vang lên, người nọ đánh tay lái sang bên trái.
Phía trước nhanh chóng xuất hiện một nhà xưởng.
“Bíp!”
Người nọ bấm còi.
Một lúc sau, cửa nhà xưởng mở ra.
Sau khi dừng xe lại, một người bước tới.
“Đã mang đồ đến chưa?”
“Đều để trên ghế sau!” Người nọ chỉ vào hàng ghế phía sau.
Người kia nhìn xuống ghế sau rồi đi tới cạnh cửa.
“Số tiền ta muốn đâu?” Người nọ vội vàng ấn nút khóa xe rồi hỏi với khuôn mặt nôn nóng.
Người kia lườm hắn một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng, liên tục lùi mấy bước về phía sau.
Nụ cười này làm người nọ đột nhiên có cảm giác không tốt.
“Ầm!”
Ngay lúc này, một vật nặng rơi xuống từ trên trời, không nghiêng không lệch nện xuống vị trí ghế lái.
Toàn bộ nửa trước của chiếc xe hoàn toàn báo hỏng.
Người ngồi trên vị trí điều khiển càng bị nghiền thành thịt nát.
Nụ cười trên khuôn mặt của người đứng bên cạnh kia càng thêm âm u lạnh lẽo.
Hắn nhanh chóng bước tới mở ghế sau ra rồi lấy toàn bộ đồ vật ở ghế sau ra.
Sau khi sắp xếp lại, hắn lại lấy di động ra: “Anh Tiêu, đã lấy được tài liệu!”
“Ngươi vất vả rồi, phát tán tất cả tài liệu ra ngoài đi!” Đầu dây bên kia, giọng nói của U Tiêu nhanh chóng vang lên.
“Vâng!” Người nọ trả lời một câu, sau đó lại mở miệng nói: “Nhưng những trang bị vũ khí mà ngươi bảo ta làm hơi khó giải quyết!”
Đầu bên kia, U Tiêu im lặng một lúc rồi trầm giọng nói: “Thực lực của Tô Mộ kia lợi hại hơn so với đánh giá của chúng ta rất nhiều, nếu không có vài thứ đó thì chỉ e không đối phó được hắn!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất