Chương 216: Người chơi “lâu năm”.
Phi thuyền bay nhanh trên không trung, những đá ma pháp khảm xung quanh thuyền sẽ cung cấp nguồn năng lượng sung túc cho nó.
Hơn nữa trên phi thuyền đâu đâu cũng có thủ vệ, chuyến đi tới Vương Đô này thoạt nhìn cực kỳ an toàn.
Thời gian từng phút trôi đi, phi thuyền đã rời khỏi địa giới của thành Tiếu Nguyệt.
Bên dưới xuất hiện một cánh rừng rộng lớn.
Sau khi đi tới đây, các thủ vệ trên phi thuyền cũng trở nên căng thẳng hơn.
Bọn họ canh giữ bên cạnh những chiếc pháo lớn điêu khắc phù văn, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
“Không hay!”
Giữa phi thuyền đột nhiên vang lên một giọng nói.
Đó là người điều khiển chiếc phi thuyền ma pháp này.
“Có chuyện gì xảy ra vậy!” Một vệ binh lập tức chạy về phía đó.
“Có rất nhiều ma vật đang tới gần!” Vẻ mặt người điều khiển đầy nghiêm trọng, nhìn chằm chằm máy thăm dò trên tàu bay.
Trang bị này rất giống với Góc Nhìn Ma Pháp của Tô Mộ, bên trên hiện lên chấm đỏ rậm rạp.
“Nhiều ma vật xuất hiện cùng một lúc như vậy, rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Vệ binh nhìn những chấm đỏ đó ngạc nhiên nói không nên lời.
Mỗi ngày, thành Tiếu Nguyệt đều sẽ có phi thuyền đi tới Vương Đô, ngẫu nhiên cũng sẽ xảy ra chuyện ma vật tấn công tàu bay, nhưng trên cơ bản đều là một ít ma vật rải rác.
Đã rất lâu rồi bọn họ không gặp phải trận tấn công với quy mô lớn như ngày hôm nay.
“Thông báo với mọi người, chuẩn bị sẵn sàng!”
Vệ binh quyết đoán ra lệnh.
Trên tàu bay có hơn một trăm thủ vệ, cộng thêm số vũ khí ma pháp đó, bọn họ vẫn có cơ hội phá vây.
“Bùm!”
Nhưng ngay khi bọn họ chuẩn bị đón địch, vị trí cánh trái của phi thuyền đã truyền đến một tiếng nổ mạnh rất lớn.
Cơn nổ bất thình lình làm tất cả mọi người không ngờ tới.
Phi thuyền cực lớn lập tức mất cân bằng.
“Trời ạ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“A, cứu mạng!”
“Sắp rơi xuống, lập tức rơi xuống!”
“Mọi người nắm chặt tay vịn, chuẩn bị nghênh đón chấn động!”
Vô số giọng nói đan chéo với nhau, những NPC hành khách bình thường không ngừng phát ra tiếng gọi ầm ĩ hoảng loạn, các vệ binh xung quanh liên tục nhắc nhở bọn họ.
Nhưng dù vậy, trong quá trình rơi xuống bởi trọng lực, sắc mặt của mọi người trên tàu bay đều trở nên tái nhợt.
Đương nhiên, trong đám người này có một ngoại lệ.
Trong khoang thuyền, Tô Mộc xuyên qua tấm kính nhìn mặt đất càng ngày càng gần, ánh mắt lạnh thấu xương.
“Là tên kia giở trò quỷ sao?”
Hắn nhìn về phía thành Tiếu Nguyệt, nhẹ giọng nói.
Mỗi ngày phi thuyền ma pháp đều sẽ đi tới Vương Đô, cố tình sau khi mình lên thuyền chiếc phi thuyền này lại xuất hiện sự cố.
Đây là trùng hợp sao?
Chắc chắn là không!
Muốn nói trong thành Tiếu Nguyệt có ai muốn đối phó mình, người mà Tô Mộ có thể nghĩ ra cũng chỉ có bị thành chủ đại nhân kia thôi.
“Vậy nên người này muốn ra oai phủ đầu với ta!”
Đối với ý đồ của thành chủ thành Tiếu Nguyệt, sau khi Tô Mộ suy nghĩ một lúc cũng hiểu ra.
Người chơi khác với NPC, người chơi tử vong một lần cũng sẽ không thật sự tử vong.
Điểm này NPC cũng biết.
Cho dù Nguyệt Bạch muốn làm hắn chết vì rủi ro phi thuyền, cũng không ngăn cản được chuyện hắn đi tới Vương Đô.
“Không muốn ta nói ra thân phận thật sự của ngươi à?”
“Ta không thể để mình bị quay vòng vòng đâu!”
Nghĩ thông suốt điểm mấu chốt, Tô Mộ lạnh lùng cười một tiếng.
Đường đường thành chủ thành Tiếu Nguyệt lại là một con ma vật, cho dù hắn chạy đến Vương Đô nói với tất cả mọi người thì chỉ sợ cũng sẽ không có ai tin tưởng.
Nhưng về thân phận của Nguyệt Bạch, chắc chắn sẽ có nhiệm vụ che giấu nào đó đang chờ hắn.
Tô Mộ hít sâu một hơi, tạm thời cất những ý tưởng này đi.
Nguy cơ trước mắt còn chưa giải trừ đâu!
“Còn có ba mươi mét!”
“Hai mươi mét!”
Hắn nhìn chằm chằm vào khoảng cách giữa phi thuyền và mặt đất, cả người bình tĩnh dị thường.
“Mười mét!”
“Chớp Nhoáng!”
Một luồng năng lượng ma pháp thoáng hiện trong khoang thuyền, Tô Mộ lập tức đứng trên một cái cây cách phi thuyền trăm mét.
“Ầm ầm ầm!”
Tàu bay rơi xuống mặt đất, tiếng nổ mạnh vang vọng toàn bộ rừng rậm.
Tô Mộ nhìn về vị trí đó, Góc Nhìn Ma Pháp và Mắt Ưng đồng thời mở ra.
Nổ mạnh làm rất nhiều NPC trực tiếp tử vong.
Dấu hiệu sinh mệnh của những NPC còn lại cũng trở nên vô cùng mỏng manh.
“Thủ bút thật lớn!”
Tô Mộ cũng không thương hại NPC tử vong, điều hắn để ý chính là thủ đoạn của thành chủ thành Tiếu Nguyệt.
Trong tầm mắt, một lượng lớn ma vật đang chạy về phía nơi phi thuyền rơi xuống.
“Đây là không định để lại một người sống à!”
Không thể không nói thành chủ thành Tiếu Nguyệt đúng là một người tàn nhẫn.
Động tay vào phi thuyền ma pháp, lại phái một lượng lớn Ma vật giải quyết tất cả mọi người.
Chết không đối chứng, cho dù sau đó điều tra chỉ sợ cũng sẽ cho rằng đây chỉ là sự cố Ma vật tập kích phi thuyền.
“Chỉ tiếc ngươi ngàn tính vạn tính, vẫn tính sai một chút!”
Tô Mộ cong khóe môi, khuôn mặt tràn đầy tự tin.
Trong Góc Nhìn Ma Pháp, dấu hiệu sinh mệnh của đám Ma vật này cũng không mạnh mẽ.
Điều này cũng có nghĩa là dựa vào thực lực của hắn, hoàn toàn có thể một lưới bắt hết đám Ma vật này.
Chỉ cần để lại người sống trên phi thuyền thì có thể bẩm báo chuyện xảy ra ở đây đến Vương Đô.
Tới lúc đó, tất nhiên sẽ có NPC yêu cầu hắn điều tra ra nguyên nhân phi thuyền xảy ra rủi ro, còn có những Ma vật này bị ai sai khiến.
Chỉ cần hắn điều tra, dẫn hướng điều tra đến trên người thành chủ thành Tiếu Nguyệt thì sẽ có thể nắm chắc quyền chủ động!
“Chắc chắn là nhiệm vụ che giấu, hơn nữa BOSS cuối cùng của nhiệm vụ còn là một thành chủ, thấy thế nào phần thưởng của nhiệm vụ này cũng sẽ không kém!”
Tô Mộ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Nói thế nào hắn cũng có thể coi như một người chơi “lâu năm”.
Đối với chuyện nên “giao tiếp” với NPC như thế nào, hắn dám nhận thứ hai, không có người chơi nào dám nhận thứ nhất.
“Từ từ không cần vội vàng ra tay, chờ đến khi tình huống nguy cấp đã!”
“Tới lúc đó, những NPC đó có cầu với ta, không phải nhiệm vụ tới rồi sao?”
Khuôn mặt treo nụ cười nhạt, Tô Mộ đứng trên đại thụ, sử dụng hai kỹ năng góc nhìn thu hết tình hình ở tàu bay bên kia vào trong mắt.
Tiếp theo chỉ cần chờ đợi!