Chương 233: Đỡ tốn công chút. (2)
“Lúc trước, phía bên kia không phải là có một nhóm lớn các người chơi nước ngoài tụ tập sao? Ta nghĩ có lẽ bọn họ cũng là muốn đối phó với Tô Pháp Thần đấy, nếu đã như vậy, chúng ta chi bằng cứ tọa sơn quan hổ đấu!”
“Nếu thực lực Tô Pháp Thần thể hiện ra vượt quá dự tính của chúng ta, vậy thì chúng ta cứ nói là tới để hỗ trợ đối phó với người chơi nước ngoài, như vậy Tô Pháp Thần cũng không tiện làm gì chúng ta!”
“Nhưng nếu Tô Pháp Thần bị những người chơi nước ngoài kia ép vào bước đường cùng, vậy thì chúng ta có thể thừa nước đục thả câu rồi!”
Cung tiễn thủ nói ra ý nghĩ của hắn.
“Ý kiến hay đấy!” Thượng Quan Ly nghe thấy ý kiến này đã khen không ngừng.
Đây không phải là tiến có thể công, lui có thể thủ trong truyền thuyết sao?
“Vậy còn chờ cái gì nữa, lẹ lên đi!”
Hắn nhìn thấy trong khu vực phía trước dưới đất đầy những thi thể của quái vật, đã không thể kiềm chế được nữa.
Cung tiễn thủ hít sâu một hơi, biểu cảm trên mặt vẫn còn thấp thỏm.
So với Thượng Quan Ly lỗ mãng, hắn rõ ràng chững chạc hơn nhiều.
...
Phía bên kia.
Vào giây phút này, gương mặt Menevski đầy vẻ sững sờ.
Ngay lúc hắn sắp Xung Kích đánh trúng Tô Mộ, cả người hắn đột nhiên thoáng cái đã dừng lại.
Có một sức mạnh trói buộc khó có thể chống cự đã khiến hắn phải đứng im ngay tại chỗ.
“Chuyện này là sao?”
Hắn há hốc miệng, trên mặt tràn ngập sự hoang mang.
Không chỉ có hắn, những người khác phía sau hắn đều giống như vậy.
Đối mặt với lực khống chế của Vùng Từ Trường Trọng Lực, những người chơi chiến đấu này rất hiển nhiên đã không còn cách nào để tiếp tục ‘chiến đấu’ nữa rồi.
Ngay sau đó, Menevski nhìn thấy tên pháp sư trước mắt nở nụ cười.
Nụ cười nhạt kia khiến cho hắn không rét mà run.
Bản năng của Menevski muốn lui về phía sau, nhưng lại không thể nào nhúc nhích được.
Hắn nhắm mắt lại, không dám nhìn Tô Mộ nữa.
Ở giây phút này, hắn đã có thể nhận thức rõ được cái gì gọi là sự chênh lệch!
“Những người tới đây cũng không ít đấy?”
Nhìn từ góc độ của Tô Mộ, sự chú ý của hắn không hề tập trung vào người Menevski.
Ngoại trừ những người này, thông qua Mắt Ưng và Góc Nhìn Ma Pháp, Tô Mộ còn phát hiện ra có một nhóm người khác đang đến.
“Cũng đến để đối phó ta sao?” Tô Mộ nhìn về phía sau.
Ở phương hướng đó, có hơn một trăm người chơi đang nhanh chóng tới gần.
“Quái vật dường như cũng được làm mới lại không ít, nếu đã như vậy, thì đỡ tốn công chút rồi!”
Đôi mắt Tô Mộ hiện ra một luồng năng lượng màu xanh lá.
“Vạn Mộc Tùng Sinh!”
Năng lượng hệ mộc sản sinh ra trong khu vực này.
Vạn Mộc Tùng Sinh dưới sự gia tăng của Huyết Mạch Pháp Thần, phạm vi thi triển hoàn toàn có thể dùng từ kinh khủng để diễn tả.
Tô Mộ sử dụng kỹ năng này, rất hiển nhiên là đỡ tốn công nhất rồi.
Phạm vi công kích không hề sai lệch, chẳng những có thể xử lý được những người chơi muốn đối phó mình, mà còn có thể nhân tiện xử lý luôn một mớ những con quái vật vừa được làm mới trong khu vực.
Kèm theo sự xuất hiện của dây leo, Menevski bị cố định tại chỗ là người đầu tiên bị công kích.
Đỉnh đầu của Menevski rất nhanh chóng đã hiện ra một con số sát thương khiến hắn tuyệt vọng.
'Ngươi bị người chơi: Tô Mộ giết chết!'
Sau khi tin nhắc nhở đó xuất hiện, cả người của hắn đều đã trở về lại không gian bên trong tinh thể Thần Đồ.
Người đàn ông lực lưỡng với thân hình cao gần hai mét, toàn thân giống như mất hết sức lực, ngồi phịch xuống mặt đất.
“Thật là đáng sợ!” Hắn không ngừng lẩm bẩm, lần đầu tiên cảm thấy xưng hô ‘Tô Pháp Thần’ này thật xứng với thực lực.
Menevski được giải thoát, nhưng vẫn còn không ít người trong khu vực sự kiện đang chịu đựng sự giày vò.
Bọn họ hoàn toàn không biết được chuyện gì đã xảy ra.
Đặc biệt là Shin Ichiro ở phía sau, vẻ mặt hắn như kiểu muốn có bao nhiêu hoang mang thì có bấy nhiêu hoang mang.
“CMN, đây rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Shin Ichiro kiềm chế được mà không la lên.
“Không biết nữa các hạ!”
“Có lẽ nào là chúng ta đã trúng cạm bẫy gì rồi không?”
Vẻ mặt của những người chơi khác của nước Anh Hoa bên cạnh hắn cũng đầy sự hoang mang.
“Mau nghĩ cách cho ta, ta muốn giết chết tên Tô Mộ kia!” Shin Ichiro hơi mất lý trí, gào thét lên.
“Các hạ Shin Ichiro, ngươi nhìn phía trước kìa!”
Lúc này, có một người la lên.
Shin Ichiro vội vàng nhìn về phía trước, đôi mắt đột nhiên mở to.
Mặc dù đã cách nhau một khoảng, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Menevski và những người ở phía trên cùng kia, từng người một đang hóa thành vệt sáng màu trắng.
“Chạy đi!” Shin Ichiro gào lên khàn cả giọng, liều mạng muốn chạy đi.
Thế nhưng nếu chỉ dựa vào thuộc tính của mình, hắn cơ bản không có cách nào chạy trốn khỏi ‘thiên la địa võng’ Tô Mộ bày ra.
Shin Ichiro chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn những sợi dây leo trên mặt đất đang tiến lại gần từng chút một.
Ánh mắt của hắn tràn ngập vẻ không cam lòng.
Vào giây phút này, điểm tích lũy của hắn đang nằm ở vị trí thứ mười hai trong bảng xếp hạng, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, tuyệt đối có hy vọng để tiến vào trong top mười.
Nhưng một khi hắn bị loại, thì tất cả nỗ lực đều sẽ trở thành công cốc!
“Nghĩ cách đi, để ta thoát!” Shin Ichiro không ngừng gào lên.
Không có ai đáp lại.
Những người bên cạnh hắn sau khi bị gai nhọn của dây leo đụng vào, tất cả đều đã biến thành vệt sáng màu trắng.
Shin Ichiro nhìn chằm chằm vào những sợi dây leo đó, miệng lẩm bẩm: “Ngươi đừng qua đây, ngươi đừng có qua đây!”
Có lẽ là những lời lẩm bẩm của hắn đã phát huy tác dụng, những sợi dây leo kia không ngờ lại thật sự né hắn ra.
“Phù!”
Shin Ichiro thở dài một cái.
Chỉ cần không bị loại khỏi cuộc chơi thì hắn vẫn còn cơ hội có thể đạt được vị trí trong top mười!
“Đây là thứ quái quỷ gì vậy!”
“Những sợi dây leo kia vừa đụng vào là sẽ chết đó!”
“Tránh xa ta ra!”
Phía sau lưng, liên tục có tiếng gào thét vang lên.
Shin Ichiro mặc dù không nhìn thấy cảnh tượng ở phía sau, nhưng từ những tiếng gào thét đó cũng có thể nghe ra được.
Liên minh của bọn họ đã bị những sợi dây leo này phá nát rồi!