Chương 234: Bằng bất cứ giá nào?
“Đây là thứ gì vậy chứ? Là cạm bẫy trong khu vực sự kiện sao? Chẳng trách sao tên Tô Mộ kia cứ ở mãi chỗ này!”
Shin Ichiro nhìn những sợi dây leo đáng sợ đó, có như thế nào cũng không thể nào tưởng tượng ra nổi, đây thật ra chỉ là một kỹ năng của Tô Mộ.
Lại qua một lát sau, hắn đột nhiên phát hiện mình có thể nhúc nhích được rồi.
Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn.
Cả đội với hơn trăm người, chỉ còn lại không tới năm người.
Mà những người còn lại tất cả đều đứng im tại chỗ, không dám tùy tiện cử động, vì sợ trở thành mục tiêu công kích của những sợi dây leo.
“Đáng ghét!”
Shin Ichiro gào lên một tiếng đầy giận dữ.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn.
Sau khi nhìn thấy rõ dáng vẻ của đối phương, chân mày của Shin Ichiro cau lại, rất nhanh chóng đã nhận ra.
Đây là một pháp sư Hoa quốc!
“Ngươi chết đi cho ta!”
Hắn không hề do dự, hướng về cái bóng người đó thi triển ra một phát kỹ năng mạnh nhất của mình.
-1!
Song sau khi trên đầu của người kia hiện ra một con số sát thương, Shin Ichiro đã hoàn toàn ngơ ngác.
Thoạt nhìn hắn giống như một con nai vàng ngơ ngác.
Một điểm sát thương?
Đây là lần đầu tiên sau khi hắn đăng nhập vào game Thần Đồ đánh ra điểm sát thương thấp đến như vậy!
Một điểm sát thương này có nghĩa là gì?
Công kích ma pháp của hắn đứng ở vị trí đỉnh cao trong nước Anh Hoa, nhưng ngay đến cả phòng thủ của Tô Mộ cũng không thể phá vỡ được?
Đầu óc Shin Ichiro đã hoàn toàn chết máy rồi.
Hắn không có cách nào tưởng tượng nổi tên pháp sư trước mắt hắn đây rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.
Một điểm sát thương này càng xốc lên tấm màn che đậy sự xấu hổ cuối cùng của hắn!
Mới qua không bao lâu, hắn còn tưởng rằng sự chênh lệch giữa hắn và Tô Pháp Thần vốn không lớn, nằm trong phạm vi có thể đuổi kịp được.
Sự tuyệt vọng đã hoàn toàn nhấn chìm Shin Ichiro.
Hắn thậm chí không còn dũng khí tiếp tục công kích nữa.
Kỹ năng mạnh nhất cũng không thể phá vỡ phòng thủ, chứ đừng nói đến những kỹ năng khác.
“Chạy đi!”
Tại đó, vài người còn sống sót, không một ai ngoại lệ, đều lựa chọn chạy trốn.
Nhưng tốc độ chạy trốn của bọn họ rất hiển nhiên không thể nhanh bằng kỹ năng của Tô Mộ.
Những người này, người nào người nấy đều lần lượt ngã gục xuống.
Shin Ichiro nhìn Tô Mộ đang đi đến càng ngày càng gần, lên tiếng hỏi một câu: “Ngươi chính là Tô Pháp Thần sao?”
“Choang!”
Trả lời hắn chính là một cú gậy.
'Ngươi bị người chơi: Tô Mộ giết chết!'
Tin nhắc nhở bị loại cũng đã xác minh cho sự suy đoán của hắn.
Sau khi Shin Ichiro trở về lại không gian bên trong tinh thể Thần Đồ, rất lâu sau nội tâm của hắn vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Sau một hồi, hắn thoát ra khỏi tinh thể, trở về thực tại.
Hắn chạy không ngừng về phía phòng làm việc của mình.
Cầm lấy điện thoại trên bàn, trông vẻ mặt của hắn vô cùng hoảng loạn.
Dùng sức để hít vào, thở ra, hắn gọi vào một số điện thoại.
“Điện hạ, tên Tô Mộ ở trong game kia đã không còn cách nào ngăn cản lại được nữa!” Sau khi kết nối, hắn vội vàng mở miệng nói.
“Không còn cách nào ngăn cản được nữa? Các hạ Shin Ichiro, ngươi nghiêm túc đó chứ?” Đầu dây bên kia hết sức kinh ngạc.
“Ta rất nghiêm túc, e rằng chúng ta dù có đuổi theo như thế nào, cũng không còn cách nào để đuổi kịp cái tên đó ở trong game nữa rồi!” Giọng điệu của Shin Ichiro vô cùng nghiêm túc.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Đầu dây bên kia hỏi.
Shin Ichiro trầm tư trong chốc lát, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
“Chúng ta bắt buộc phải tiêu diệt hắn trong thế giới thực!”
“Cho dù bằng bất cứ giá nào!”
Khu vực sự kiện.
“Văn Diệu, mọi chuyện quả nhiên đều giống như dự đoán của ngươi, Tô Pháp Thần này thật sự quá mạnh!”
Long Phi không nhịn được phải cảm thán khi nhìn thấy giá trị tích phân của người đứng thứ nhất.
Văn Diệu khẽ mỉm cười, khuôn mặt tỏ vẻ đương nhiên: “Trong mắt hắn, chúng ta còn yếu hơn cả đám quái nhị giai kia, ít nhất lượng máu của quái nhị giai còn nhiều hơn chúng ta!”
“Rốt cuộc hắn trưởng thành như nào vậy chứ?” Long Phi lộ ra vẻ khó hiểu.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn luôn thu thập tình báo có liên quan đến Tô Pháp Thần, kết luận đưa ra làm bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
Tô Pháp Thần không xây dựng bất cứ thế lực gì!
Chỉ dùng năng lực của bản thân đã trở thành Pháp Thần làm tất cả mọi người phải ngước nhìn!
“Ta cũng muốn biết bí mật này!” Văn Diệu cười, nói đùa: “Hay là chúng ta bắt hắn lại thẩm vẩn thử xem?”
“Ngươi thôi đi!” Long Phi trợn trắng mắt, tát một cái vào lưng Văn Diệu.
“Hì hì!” Nụ cười của Văn Diệu càng thêm sáng lạn.
“Haiz!” Long Phi thấy thế bèn thở dài.
Ánh mắt hắn mang vẻ sầu lo, giọng điệu nặng nề: “Lần này làm Tô Pháp Thần triển lộ thực lực tuyệt đối trước toàn thế giới, chỉ e sẽ đắc tội với rất nhiều người!”
Hiển nhiên Văn Diệu nghe hiểu ý trong câu nói này, hắn vươn tay đặt lên vai Long Phi: “Chuyện này thì không cần chúng ta nhọc lòng, dù là trong trò chơi hay trong hiện thực, Tô Pháp Thần kia sẽ tự giải quyết tất cả phiền phức!”
“Ngươi tin tưởng hắn như vậy à?” Long Phi nhìn Văn Diệu với đôi mắt đầy thâm ý.
“Hắn chính là thần tượng của pháp sư chúng ta đó!” Dáng vẻ của Văn Diệu như là một fanboy.
“Ta còn không biết ngươi à!” Long Phi bất đắc dĩ lắc đầu, dùng bả vai huých nhẹ Văn Diệu.
“Ha ha!” Văn Diệu không nhịn được mà cười phá lên.
Cười một lúc lâu, nụ cười của hắn đột nhiên tắt ngúm.
“Ngươi nhớ cái chết của Hứa Thế Kiệt không?”
“Còn có sự kiện biệt thự nước ngoài xảy ra hoả hoạn lúc trước nữa!”
“Không phải đó là chuyện ngoài ý muốn à?” Long Phi nhớ lại, khó hiểu hỏi.
“Trực giác nói cho ta biết đó không phải chuyện ngoài ý muốn, nếu nói có ai có thể lặng yên không một tiếng động làm ra tấy cả mọi chuyện!”
“Vậy chỉ có…”
Văn Diệu không nói ra cái tên đó.
Nhưng lời nói của hắn lại làm đôi mắt Long Phi đột nhiên mở to.
…
“Người này đúng là ma quỷ!”
“Công kích của ta lại không phá vỡ nổi phòng ngự của một pháp sư như hắn?”
“Mẹ nó, sao người này có thể một kỹ năng giết một người được?”