Chương 252: Phiền phức tìm đến nơi rồi!
Mà những đại lão này không hổ đều là kẻ khôn ngoan.
Để lấy lòng Tô Mộ, trong khi bọn họ không nhận được thuốc men nhưng lại to gan gửi đồng vàng qua bưu điện cho Tô Mộ!
Cứ như vậy, chỉ trong chốc lát, ô túi đồ của Tô Mộ trực tiếp có thêm hơn hai mươi vạn đồng vàng.
“Đám người này tin tưởng ta đến vậy sao?”
Nhìn thấy những đồng vàng đã được gửi tới, Tô Mộ thật sự có hơi bất ngờ.
Đồng vàng là tiền tệ thật sự của cái thế giới này, ảnh hưởng đến việc những người này có thể sinh sống trong thế giới game này hay không.
Cho dù là số lượng đồng vàng có hơn mười nghìn, nhưng đối với rất nhiều đội nhóm, nó đều là một khoản tiền không ít.
Trước khi có được sự cam đoan của mình, những người này cứ thế trực tiếp đưa cả đống đồng vàng cho mình, trong chuyện này rất hiển nhiên là mang đầy ý định muốn lấy lòng mình.
“Dù gì cũng đã cho ta rồi, vậy ta cũng không có lý do gì mà không lấy!”
Tiếp nhận đơn hàng lớn với hơn hai trăm nghìn đồng vàng, Tô Mộ hớn hở tiếp nhận vụ đau đầu này.
Muốn làm ra dược phẩm giá hai trăm nghìn đồng vàng, không cần nói cũng biết phải tốn bao nhiêu thời gian.
Tuy nhiên, mình cũng không cần thật sự trong khoảng thời gian ngắn làm ra nhiều thuốc như vậy.
“Mỗi lần làm ra một lô thuốc, cứ chia đều cho những người này, như vậy là có thể ổn định tất cả bọn họ rồi!”
Tô Mộ đã có dự tính.
Sắp xếp lại ô túi đồ một chút, Tô Mộ lấy ra một phần thuốc mà mình đã giữ lại, lần lượt gửi qua bưu điện cho những đại gia này.
“Chỉ còn lại nhiêu đây thôi, vốn định để lại cho ta tự dùng, thôi cứ cho các ngươi dùng vậy!”
Với lời giải thích này rất rõ ràng đã đạt được hiệu quả không tệ.
Có đến vài ông trùm liền tỏ ra biết ơn, hơn nữa còn có ý bảo Tô Mộ không cần gấp gáp như vậy.
Tô Mộ dĩ nhiên sẽ không gấp gáp.
Đơn đặt hàng khổng lồ đang đè lên người, nhưng hắn không hề có một chút ý định là sẽ ra khỏi thành để thu thập nguyên liệu, hắn chậm rãi đi dạo về hướng nơi ở của đại sư Shia.
Đi tới phía bên ngoài của cánh cửa tồi tàn kia, Tô Mộ hắng giọng một cái, hô lớn nói: “Đại sư Shia, ta tới lấy đồ đây!”
Bên trong không có tiếng động.
Chân mày Tô Mộ cau lại, nhìn về phía cánh ‘cửa’ kia.
Thay vì nói là cửa, chi bằng nói đó là một tấm ván gỗ.
Tô Mộ nảy lên một suy nghĩ, đi tới cạnh cánh cửa.
“Không khóa à?”
Dùng sức đẩy ra, một tiếng ‘kẽo kẹt’ vang lên, cửa bị đẩy ra rồi.
Sắc mặt Tô Mộ vui mừng, rón rén đi vào bên trong.
Cái phòng luyện kim mà lúc trước Tô Mộ thấy qua rất nhanh chóng đã xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn.
Hắn không hề đi xem những dụng cụ luyện kim kỳ lạ kia, ngược lại đi quan sát những tờ giấy được viết đầy chữ đang nằm rải rác ở khắp nơi.
“Những tờ giấy này là thứ tự luyện kim, còn có văn tự luyện kim nữa!”
“Nhưng lộn xộn quá rồi, không thể gom lại ghép thành một mảnh nữa!”
Bằng với trình độ luyện kim của đại sư, Tô Mộ không chút khách sáo với Shia.
Lão già đó đã lấy của mình tới mấy chục nghìn đồng vàng đấy!
“Thứ này là?”
Tìm kiếm một hồi, Tô Mộ phát hiện ra một tờ giấy trên bệ đỡ của một dụng cụ luyện kim, thứ đó lập tức thu hút sự chú ý của hắn.
Đó là một hình vẽ ngôi sao sáu cánh, ở giữa vẽ một loại sinh vật nào đó không xác định.
Thoạt nhìn thì giống như là loài rồng mọc ra đôi cánh, lại giống như một con dơi.
Vốn sự hiểu biết về thế giới này của hắn đã rất ít, Tô Mộ rất hiển nhiên là nhìn không ra.
Nhưng sở hữu trình độ cấp đại sư, hắn lại cảm giác được sự kỳ dị của tờ giấy này.
“Thứ này không giống như là công thức luyện kim dược phẩm nào đó.”
“Đây dường như là một loại thí nghiệm nào đó?”
Tô Mộ nhìn công thức luyện kim kia, chân mày cau lại.
Thuật luyện kim vô cùng uyên thâm, không phải chỉ có một loại là luyện dược.
Từ miêu tả trên công thức xem ra, đây giống như là một loại thí nghiệm trên người!
“Khụ! Khụ!”
Vào lúc Tô Mộ đang chìm vào sự khiếp sợ, một trận ho khan vang lên dồn dập.
Ở trong nhà của người khác, nhìn lén công thức luyện kim của người ta rồi lại bị bắt tại trận, dĩ nhiên là một chuyện vô cùng ngại ngùng rồi.
Nhưng vẻ mặt Tô Mộ lại rất bình tĩnh, hắn cầm lấy tờ giấy kia, quay lưng lại xem như không có chuyện gì xảy ra.
“Xin chào, đại sư Shia!”
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt già nua của Shia, Tô Mộ cười lên và chào hỏi.
“Cái tên nhà ngươi, thói quen tùy tiện xông vào nhà người khác là không tốt đâu đấy!” Gương mặt Shia u ám, sải một bước lớn đi tới trước mặt Tô Mộ, một hơi giành lại tờ giấy kia.
Từ thân thủ khoẻ mạnh của hắn xem ra, tên này có vẻ như không già nua như ngoại hình.
“Chẳng phải là do đã gọi ngươi lâu quá mà không có ai trả lời sao!” Tô Mộ mặt dày cười lên.
Chỉ cần người xấu hổ không phải là mình, thì người xấu hổ sẽ là người khác.
“Thuốc mà ngươi cần ta đã làm xong rồi đây!”
Shia vẫn bày ra gương mặt lạnh lùng ấy, cầm một lọ thuốc trong suốt ở trên bàn lên.
“Dựa theo yêu cầu của ngươi, thứ này bây giờ là không màu không mùi.”
Nói xong, cũng không đợi Tô Mộ kịp phản ứng lại, hắn trực tiếp ném lọ thuốc đó về hướng Tô Mộ.
Hành động đột ngột này cũng khiến cho Tô Mộ phản xạ không kịp lắm.
May mà thuộc tính của mình đủ cao, một tay bắt lấy được lọ thuốc đó.
'Thuốc Linh Thực: Có thể gây ra sát thương cực lớn đối với ma vật! (Lọ thuốc này sau khi trải qua quá trình cải thiện, rất khó bị ma vật phát hiện ra!)'
Lọ thuốc này có thêm một dòng miêu tả.
“Cầm lấy lọ thuốc của ngươi và cút khỏi nhà của ta!” Shia gào lên một tiếng giận dữ, tờ giấy kia bị hắn nắm chặt trong tay.
Nhìn thấy sắc mặt căng thẳng của hắn, Tô Mộ nhún vai một cái, không nói một lời nào đã đi ra khỏi ngôi nhà.
“Lão già này có vấn đề!”
Đứng ở bên ngoài ngôi nhà, Tô Mộ mở ra Góc Nhìn Ma Pháp.
Tình hình bên trong ngôi nhà rất nhanh chóng đã hiện ra.
Sau khi mình rời đi, Shia vội vàng làm phẳng tờ giấy kia đặt lên trên mặt bàn.