Chương 259: Pháp sư cao quý đều không làm thêm giờ.
Khác với lần trước, lần này Tô Mộ có thể cảm nhận được lực cản này rõ ràng.
“Nhưng cũng không phải không thể phá vỡ!”
Cùng lúc đó, Tô Mộ vậy phát hiện luồng lực lượng kia có hạn mức cao nhất!
Chỉ cần lượng mana của mình đạt tới trình độ nhất định là có thể sử dụng Chớp Nhoáng xuyên qua bức tường này!
“Vẫn không đủ mạnh!”
Sau khi hiểu điều này, Tô Mộ cười khổ.
Bức tường này có thể ngăn cản phần lớn ma vật, chỉ khi nào thực lực đạt tới một con số nhất định thì bức tường này cũng sẽ không có tác dụng.
Nhưng trước mắt chính mình chỉ có một phương pháp để có thể lướt qua bức tường này.
Tô Mộ trở về vị trí sợi dây kia, dùng sức kéo cho nó chuyển động.
Đợi một lúc, phía trên bức tường có một cái đầu ló ra.
Sau khi xác định thân phận của mình, một cái thang dây được ném xuống từ trên tường.
Tô Mộ vẫn dùng “phương pháp nhà quê” này bò lên trên tường.
“Nhà thám hiểm, phía ngoài tường có nguy hiểm hơn ngươi tưởng tượng không?” Người lính kia nhìn thấy Tô Mộ lần nữa, hắn làm ra động tác chào hỏi.
“Rất nguy hiểm đấy!” Tô Mộ khẽ mỉm cười trả lời.
Binh lính nghe câu trả lời như thế thì cũng không nói nhiều, yên lặng thu hồi thang dây.
Tô Mộ nhìn động tác của binh lính, đột nhiên một vấn đề hiện ra trong đầu.
“Nếu đụng đến những ma vật kia biết bay thì không là bọn chúng có thể vượt qua tường rất nhẹ nhàng sao?”
Tô Mộ hỏi về vấn đề này vì tò mò.
Binh lính nghe vậy, vẻ mặt hắn bình tĩnh trả lời: “Một trăm mét phía ngoài tường chính là khu vực cấm bay!”
“Chỉ cần có bức tường này ở đây thì ma vật tuyệt đối không có cách nào vượt qua được đâu!”
Thân là binh sĩ canh giữ tại chỗ này, hắn có lòng tin tuyệt đối với bức tường này.
Tô Mộ nhìn vẻ mặt cực kỳ tự tin kia, nén lại vấn đề muốn hỏi thứ hai.
Điều mình muốn hỏi chính là: Nếu phép tắc trên tường mất đi tác dụng, bức tường này sẽ xảy ra chuyện gì?
Nhưng nghĩ lại, hiển nhiên điều này không phải là vấn đề một người lính có thể trả lời.
Tô Mộ yên lặng đi tới một mặt khác của tường, bắt đầu leo lên.
Sau khi trở lại bên trong tường, chính mình cũng không có cảm giác đặc biệt gì.
“Năng Lượng Thức Tỉnh!”
Tô Mộ mở ra kỹ năng hồi mana, trở về phương hướng Vương đô.
Ánh nắng đã bắt đầu ảm đạm, hoàng hôn sắp buông xuống.
Tô Mộ tính toán chạy về hiệp hội pháp sư thành Diệu Nhật trước khi màn đêm đến.
Sau khi lấy được khối đại ma hạch kia, chính mình phải biết rõ ràng nên lên cấp như thế nào mới được.
Một khi lên cấp hẳn là tất cả thuộc tính của mình đều sẽ tăng lên năm mươi điểm.
Có thêm Tăng Lên Cực Hạn tăng cường thì đó chính là một trăm điểm.
Ngoại trừ nhanh nhẹn, tất cả những thuộc tính khác đều đạt được hơn ngàn rồi, trí lực còn có thể đạt tới hơn hai ngàn điểm, đây còn là chưa cộng thêm tăng cường từ trang bị.
“Ta tích luỹ đủ nguyên liệu trên tay rồi, trước tiên làm ra bộ đồ pháp sư tam giai đã.”
“Bộ đồ kia tương đối dày dặn, như vậy ta có thể cân nhắc đi thành Tiếu Nguyệt đối phó Nguyệt Bạch trước!”
Mở ra thanh nhiệm vụ, nhiệm vụ vẫn chưa xong chính là cái có liên quan đến Nguyệt Bạch.
Tô Mộ thật sự rất tò mò về kho báu của thành Diệu Nhật này.
Có bình thuốc Linh Thực vô sắc vô vị kia, chính mình lại lần tăng lên một tầng thực lực nữa thì còn sợ không lấy được phần thưởng nhiệm vụ sao?
Tô Mộ không ngừng lên đường, lượng mana vừa hồi phục là hắn trực tiếp sử dụng Chớp Nhoáng khoảng cách xa.
Khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, hắn cũng đã tới thành Tiếu Nguyệt.
Nói tóm lại, trong một ngày hôm nay ở nơi này, Tô Mộ đã hao tốn phần lớn thời gian vào việc đi đường.
Ngược lại đánh quái không làm chậm trễ thời gian mấy rồi.
Nhắc tới cũng đúng, với điểm công kích pháp thuật kinh khủng của hắn cùng với năng lực AOE, căn bản không thể đánh quái chậm được.
“Tại sao lại đóng cửa?”
Tô Mộ mã bất đình đề chạy tới hiệp hội pháp sư, nhưng sau khi tới chỗ này đã đóng cửa.
Hiển nhiên, những pháp sư cao quý này ở thành Diệu Nhật chắc là không làm thêm giờ đâu!
“Hâm mộ!”
Tô Mộ nghĩ đến lúc trước chính mình từng bị ông chủ lòng dạ hiểm độc bắt tăng ca, kêu lên một tiếng hâm mộ.
“Chuyện tăng cấp kỹ năng chỉ có thể để ngày mai làm vậy.”
Nhún vai, Tô Mộ chạy tới khu sinh hoạt.
Nơi này còn có rất nhiều quán rượu cùng quán cơm đang ở trạng thái buôn bán.
Tô Mộ ở ngoài tường trong thời gian không ngắn, có thể cảm giác rõ ràng thể lực xói mòn cùng đói bụng và khát nước.
“Lần sau ra ngoài tường phải mang theo thực phẩm bổ sung, tốt nhất là nghỉ ngơi tầm vài ngày rồi mới thăm dò một chút thật kỹ!”
Tô Mộ tìm một nhà trọ, gọi một bàn thức ăn thịnh soạn cùng đồ uống ngon miệng.
Sau khi ăn uống no đủ, hắn cũng không định logout.
Mình còn có một việc muốn làm ở trong trò chơi!
Ban đêm ở thành Diệu Nhật cũng không vắng lặng.
Ít nhất ở khu vực sinh hoạt này thì hoàn toàn có thể coi là thành phố không ngủ.
Trên mỗi một kiến trúc đều có ma thạch sáng lên bao quanh.
Dưới ánh sáng chiếu rọi xuống từ những ma thạch nơi này, dường như toà thành này càng có vẻ hoành tráng hơn.
Đi trên đường tùy ý có thể thấy được những nhóm NPC đi ra ngoài.
Trong đó còn có không ít cô gái da trắng diện mạo xinh đẹp.
Các nàng mặc đồng phục có ký hiệu các nghề nghiệp, trong đó có một cô gái mặc áo giáp thích khách mà ngay cả Tô Mộ cũng không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần.
Một bài âm nhạc huyên náo đột nhiên vang lên.
Tô Mộ dừng bước lại, trước mắt là một quán rượu.
Ánh sáng cực kỳ hoa mỹ huyền ảo phối hợp với màu sắc ma huyễn đều làm cho người ở đây huyên náo hơn.
Thời gian còn sớm, Tô Mộ đi vào trong quán rượu.
“Di chuyển, nhảy múa, di chuyển, nhảy múa!”
Âm nhạc với lực tiết tấu cực mạnh làm cho người ta không nhịn được muốn nhảy múa.
Chung quanh khắp nơi đều là NPC, trong tay họ giơ chén rượu thổ lộ tâm trạng của bọn họ.
“Chào ngươi, nhà thám hiểm, ngươi muốn chút uống gì không?” Một mỹ nữ NPC mặc đồng phục tiến tới bên cạnh Tô Mộ, nhiệt tình cất giọng nói.